CHÀNG NGỐC - Trang 201

“Những miếng võ dở hơi” và “cái thói huênh hoang không phải lối” này,
theo cách nói của Toski, vẫn được Ferdysenko giở ra quá thường xuyên và
đã ngấm vào máu gã. Nastasia Filippovna giận run người và trân mắt nhìn
Ferdysenko khiến gã hoảng hồn và im bặt, lạnh toát người vì sợ: gã đã đi
quá xa.

– Liệu có nên chấm dứt cái trò này ở đây không? - Afanasi Ivanovits hỏi

khéo.

– Bây giờ đến lượt tôi, nhưng tôi xin sử dụng quyền được rút lui, -

Ptisyn nói quả quyết.

– Ông không muốn góp vui ư?
– Tôi không thể, Nastasia Filippovna ạ; mà nói chung tôi thấy trò vè như

thế này là quá nhảm, không thể chơi được.

– Thưa tướng công, hình như đến lượt ngài rồi đấy ạ, - Nastasia

Filippovna lại quay sang vị tướng, - nếu ngài từ chối nữa thì cuộc chơi của
chúng mình đổ vỡ mất thôi mà như thế thì tiếc lắm vì tôi đã tính kết thúc
cuộc chơi bằng câu chuyện về một hành vi dại dột của đời mình nhưng phải
là sau khi được ngài và Afanasi Ivanovits cho nghe chuyện đã vì các ngài
phải động viên tôi chứ ạ, - nàng cười vui vẻ.

– Ồ, nếu cô nương cũng hứa sẽ góp vui như thế, - tướng quân hào hứng

reo lên, - thì tôi cũng sẵn sàng thuật lại toàn bộ cuộc đời tôi; nhưng xin thú
thật là trong khi chờ đến lượt, tôi đã chuẩn bị xong tiết mục của tôi rồi…

– Chỉ căn cứ vào cái khí thế của tướng công cũng có thể kết luận là ngài

đã chuẩn bị tiết mục của mình một cách tâm đắc, đầy hứng thú văn chương
đấy, - tuy vẫn chưa hết bối rối, Ferdysenko vẫn đánh bạo buông lời nhận
xét, miệng mỉm cười cay độc.

Nastasia Filippovna liếc nhìn vị tướng và cũng tủm tỉm cười một mình.

Nhưng cũng có thể thấy tâm trạng buồn bực của nàng càng lúc càng thêm
dữ dội. Afanasi Ivanovits càng hốt hoảng bội phần khi nghe nàng hứa là sẽ
tham gia kể chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.