CHÀNG NGỐC - Trang 324

cũng dở ở không xong, Lebedev bỗng đâm bổ đến bên Vera, xua tay lia lịa,
nhất định đuổi cô gái vào nhà, thậm chí còn hùng hổ giậm chân để dọa.

– Ông ấy điên à? - Tướng quân phu nhân bỗng cất tiếng hỏi.
– Không phải đâu, ông ấy…
– Say chắc? Khách khứa của ông bất lịch sự quá, - phu nhân đưa mắt

lướt qua cả đám người còn lại và xẵng giọng phán, - cơ mà cô bé nào mà
xinh thế? Quá xinh!

– Đó là Vera Lukianovna, con gái ông Lebedev ở đây đấy.
– À ra thế!… Xinh xẻo quá! Tôi muốn làm quen với cô bé lắm.
Vừa nghe lỏm được mấy câu khen ngợi của Lizaveta Prokofievna,

Lebedev đã vội vàng lôi con gái đến ra mắt phu nhân.

– Đây là những đứa con côi cút, những đứa con côi cút! - Ông ta cất lên

một giọng đầy nước mắt khi bước đến bên phu nhân. - Và đứa bé trên tay
nó đây cũng là trẻ mồ côi, em gái nó đấy, Liubov đấy. Liubov cũng là con
gái của tôi với Elena, người vợ chính thức vừa khuất núi của tôi. Nàng mới
mất được sáu tuần nay, ngay trong lúc lâm bồn, theo ý Chúa… thế đấy ạ…
bây giờ cháu này nó phải thay chân mẹ, dù chỉ là chị gái thôi, mãi mãi chỉ
là chị gái thôi…

– Còn ông, ông bạn ạ, nói ông bỏ quá cho chứ ông thật chẳng khác gì

một kẻ đần độn. Thôi, đủ rồi đấy, tôi nghĩ là ông tự hiểu lấy thôi, -Lizaveta
Prokofievna bỗng tỏ ra dằn dỗi.

– Quả có thế thật! - Lebedev cúi đầu với vẻ cung kính và cảm thông sâu

sắc.

– Này ông Lebedev, nghe nói ông vẫn thường xuyên giảng sách Khải

Huyền thì phải? - Aglaia hỏi.

– Quả có thế thật… mười lăm năm nay rồi.
– Tôi có nghe nói về ông. Hình như báo chí cũng có nói về ông đấy nhỉ?
– Không phải, đó là một nhà giảng sách khác cơ, một người khác đấy ạ,

và ông ấy chết rồi, bây giờ tôi thế chỗ ông ấy đấy, - Lebedev đáp, vẻ cực kỳ
hể hả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.