CHÀNG NGỐC - Trang 441

kính trọng như thế? Gavrila Ivolgin là gì trong chuyện này? Tại sao hôm
qua và hôm nay con bé cứ khen tràn và thương cảm tay Gavrila Ivolgin này
vậy? Tại sao trong lá thư nặc danh nhắc tới cái gã “hiệp sỹ nghèo” đáng
nguyền rủa này, khi mà con bé thậm chí không cho cả hai chị nó xem cái
bức thư của gã hoàng thân chứ? Tại sao… để làm gì, sao giờ đây ta lại như
con mèo cháy lông chạy lao đến gã và chính lại là ta tự kéo gã về nhà nhỉ?
Trời ơi, ta phát điên rồi, ta đã gây nên chuyện gì thế này! Đã nói với một
thanh niên trai trẻ về những bí mật thầm kín của con gái ta, mà lại là… lại
là những bí mật gần như liên quan trực tiếp đến gã nữa chứ! Trời ạ, còn
may rằng gã là gã khờ và… và… là người bạn của gia đình! Nhưng chả lẽ
Aglaia lại đi mê một gã quái thai thế này ư! Trời ơi, ta huyên thuyên cái gì
vậy! Quỷ sứ! Chúng ta thật là độc đáo… phải đặt tất cả chúng ta trong tủ
kính mà trưng bày, ta đứng thứ nhất, tiền vào cửa giá mười kopec. Ta sẽ
không tha thứ cho ông đâu, Ivan Fedorovits ạ, không bao giờ ta tha thứ hết!
Và tại sao con bé bây giờ không chọc nhạo gã ta nhỉ? Đã hứa chọc nhạo và
giờ lại không chọc nhạo! Ô kìa, nó lại tròn mắt ra mà nhìn gã nữa, im lặng,
không bỏ đi, đứng, thế mà tự nó lại không cho phép gã ta đến… Mà gã
hoàng thân ta thì cứ ngồi mặt xanh như tàu lá thế kia. Còn cái máy nói dễ
ghét đánh không chết Evgeni Pavlyts đó thì cứ dành lấy mà nói hết! Ái chà,
nói cứ thao thao bất tuyệt, chẳng cho ai xen vào được một tiếng. Giá như
câu chuyện mà nói cho đúng vấn đề thì tôi dư sức làm sáng tỏ mọi chuyện
ngay”.

Hoàng thân quả thật có tái xanh người lại lúc ngồi ở bàn tròn, chàng còn

lộ vẻ hết sức bứt rứt và đồng thời lại có những khoảnh khắc chàng nức lòng
vì một nỗi hoan hỉ khoan khoái mà chàng chịu không hiểu được. Ôi, chàng
sợ sệt biết mấy khi liếc nhìn vào góc bàn có hai con mắt đen láy quen thuộc
đang đăm đăm nhìn ngài, đồng thời chàng cảm thấy lịm người vì niềm hạnh
phúc được ngồi lại giữa vòng họ, được nghe lại giọng nói quen thân sau
những lời lẽ nàng đã viết cho chàng. “Lạy Chúa nhân từ, nàng sẽ nói gì bây
giờ đây!”. Riêng chàng còn chưa hở môi lấy một tiếng nào, nhưng cứ để ý
lắng nghe “mạch chuyện” của Evgeni Pavlyts là kẻ ít khi thấy tươi cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.