CHÀNG NGỐC - Trang 471

ngoài cửa sổ như không hề nghĩ ngợi gì, xong lại nhìn hoàng thân. “Có lẽ
nàng định cười thì phải, - hoàng thân nghĩ, - nhưng không phải, nếu muốn,
nàng phải phá lên cười rồi”.

Sau một lúc yên lặng, nàng bảo:
– Chắc ngài muốn uống trà. Tôi sẽ cho người nhà dọn ra nhé?
– Ồ kh… không. Tôi không biết…
– Sao? Làm sao ngài lại không biết rằng ngài có muốn hay không? À

này, nhân tiện xin hỏi ngài: nếu có kẻ nào thách ngài quyết đấu thì ngài sẽ
làm sao? Tôi định hỏi ngài điều này từ trước kia!

– Nhưng mà… đâu có ai… Nào có ai thách đấu với tôi chứ.
– Nhưng nếu họ thách đấu thì sao? Ngài có sợ không?
– Tôi chắc rằng có… chắc là sợ lắm.
– Thật thế sao? Vậy ra ngài là một kẻ hèn chăng?
– Kh… không, chắc là không. Kẻ hèn là người sợ mà bỏ chạy, nhưng

một người sợ mà không bỏ chạy thì không phải là kẻ hèn chút nào, - hoàng
thân mỉm cười nói, sau một lúc suy nghĩ.

– Và ngài sẽ không bỏ chạy chứ?
– Chắc tôi sẽ không bỏ chạy đâu, - chàng nói, và rốt cuộc chàng cười

trước loạt câu hỏi của Aglaia.

– Dù tôi là một cô gái, nhưng tôi cũng chẳng bao giờ chạy mặt trước bất

cứ việc gì hết, - nàng bảo gần như xốn xang. - Nhưng ngài lại cười tôi và
làm bộ làm tịch như thói quen của ngài, ra cái điều muốn làm cho mình trở
nên hay ho hấp dẫn hơn. Nào nói thử cho tôi biết: có phải thông thường
trong một cuộc thách đấu, người ta nổ súng khi cách nhau mười hai bước
không? Đôi khi mười bước? Như vậy có nghĩa là chắc chắn ngài sẽ chết
hay bị thương, đúng không?

– Hiếm khi người ta bắn trúng nhau trong một cuộc thách đấu.
– Sao lại hiếm? Puskin chẳng bị giết là gì đấy?
– Chắc chỉ vì rủi ro đấy thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.