CHÀNG NGỐC - Trang 522

Có một vài tiếng cười, dù đa số mọi người không cười. Ippolit mặt đỏ

bừng bừng.

– Này Ippolit, - hoàng thân nói, - gấp tờ bản thảo lại rồi đưa đây cho tôi,

xong bạn làm ơn vào phòng tôi mà ngủ đi. Chúng ta sẽ nói chuyện trước
khi bạn đi ngủ và cả ngày mai nữa, miễn là bạn đừng có mở mấy tờ giấy đó
ra nữa. Bạn có bằng lòng không?

– Nhưng có thể như thế được sao? - Ippolit nói và nhìn ngài hết sức kinh

ngạc. - Thưa quý vị! - Hắn kêu lên, lại trở nên kích động như cơn sốt trở
lại. - Đây đúng là một cảnh ngu ngốc mà tôi đã cư xử thật tồi tệ. Tôi sẽ
không ngắt dòng đọc nữa. Vậy thì ai muốn nghe cứ nghe.

Hắn tợp nhanh một ngụm nước trong ly, vội chống hai khuỷu tay xuống

bàn để che mặt tránh những tia nhìn của mấy người kia, rồi hắn lại bắt đầu
đọc, rất bướng bỉnh, vẻ bối rối của hắn sau đó đã biến mất.

“Cái ý nghĩ (hắn đọc tiếp) rằng không đáng gì phải sống trong có vài

tuần lễ đã thật sự ám ảnh tôi một tháng trước đây, khi tôi vẫn còn bốn tuần
lễ để mà sống, nhưng ý tưởng đó mới hoàn toàn xâm chiếm con người tôi
cách đây ba ngày thôi, vào buổi tối tôi từ Pavlovsk trở về. Lần đầu tiên, tôi
cảm thấy đụng chạm trực tiếp và tràn đầy với tư tưởng đó là lúc tôi đứng
trên hàng hiên nhà hoàng thân, vào chính cái lúc tôi có ý nghĩ làm một nỗ
lực sống cuối cùng, lúc tôi muốn nhìn người và cây cối (cứ nhận là tôi có
nói thế đi), khi tôi nổi hứng lên nằng nặc đòi quyền lợi cho Burdovski
“bằng hữu của tôi”, và tưởng tượng rằng họ sẽ mở rộng đôi tay mà ôm hôn
tôi, mà xin lỗi tôi điều này điều nọ, rồi tôi cũng xin lỗi họ chuyện này
chuyện khác; tóm lại thì rốt cuộc, tôi hóa ra giống như một thằng vô dụng.
Và vào lúc đó, “một niềm tin quyết tối hậu” đã thắp sáng trong tôi. Lúc đó
tôi lấy làm ngạc nhiên tại sao tôi có thể sống trong sáu tháng tròn mà không
có “niềm tin quyết” này. Tôi biết chắc chắn rằng tôi mắc chứng lao phổi và
chứng bệnh này là bất trị; tôi không lừa dối mình và tôi hiểu sự việc tỏ
tường. Nhưng càng hiểu rõ sự việc bao nhiêu, tôi lại càng điên cuồng ham
sống bấy nhiêu. Tôi bám chặt lấy cuộc sống và tôi muốn cứ được sống nữa
bằng bất cứ giá nào. Thú thật rằng có thể tôi đã phẫn uất, đã nổi giận cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.