CHÀNG NGỐC - Trang 533

quơ tay chỉ trỏ gian phòng như thể phản đối cho cái hoàn cảnh hiện tại của
ông ta. - Tôi nhận thấy rằng ông…”

“Tôi bị lao phổi,” - tôi đáp cho ra vẻ cộc lốc và đứng dậy.
Ông ta cũng nhỏm dậy ngay.
“Có lẽ ông nói hơi quá… với sự chăm sóc cẩn thận…”.
Ông ta còn luống cuống, bối rối quá, vẫn chưa hoàn hồn lại được, tay trái

ông ta vẫn còn cầm chiếc ví tiền.

“Ồ, ông khỏi lo lắng làm gì. - Tôi lại ngắt lời, nắm lấy quả đấm cửa. -

В…n đã khám cho tôi tuần vừa rồi (tôi lại nhắc đến tên B…n), và bệnh
trạng của tôi đã rõ ràng. Tôi xin lỗi…”.

Lại một lần nữa, tôi định mở cửa bỏ mặc ông bác sĩ của tôi đang bối rối,

đầy lòng biết ơn và hết sức xấu hổ, nhưng cơn ho khốn nạn lại chụp lấy tôi.
Đến lúc đó, bác sĩ của tôi nài nỉ tôi ngồi xuống mà nghỉ ngơi trở lại. Ông ta
quay sang phía vợ, bà vợ vẫn ngồi yên tại chỗ, ngỏ một vài lời lịch sự và
biết ơn cùng tôi. Lúc nói, bà bối rối đến nỗi đôi má tái mét và héo hắt của
bà ửng đỏ. Tôi nán lại nhưng trong từng giây đồng hồ một, tôi tỏ ra vô cùng
sợ hãi làm phiền họ (tôi làm thế là đúng điệu lắm chứ). Bác sĩ của tôi cuối
cùng bị khó xử vì hối hận, tôi thấy rõ điều đó.

“Nếu tôi có… - Ông ta mở lời, cứ ngập ngừng từng chập và nhảy từ ý

tưởng này sang ý tưởng khác. - Tôi hết sức tri ân ông, tôi đã cư xử với ông
thật là lỗ mãng… tôi… ông thấy… - Ông ta lại chỉ trỏ gian phòng. - Lúc
này tôi lâm vào một hoàn cảnh thật là…”

“Ô, - tôi nói, - tôi biết rồi, tôi thấy cả rồi, (thấy tất, chả có gì mới mẻ cả)

ông lại bị mất việc và ông đến đây để khiếu nại, kêu ca và tìm một công
việc khác chứ gì?”.

“Làm sao… làm sao mà ông biết được thế?”. - Ông ta ngạc nhiên hỏi.
“Nhìn thoáng là biết rồi, - tôi trả lời bằng một giọng chua chát chẳng

đặng đừng. - Đã có nhiều kẻ ở tỉnh lẻ đổ về đây ăm ắp những hy vọng, để
rồi cuối cùng cũng đến nước sống như thế này thôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.