CHÀNG NGỐC - Trang 569

– Tôi không có ý đùa cợt với ngài chút nào đâu, Lev Nikolaevits ạ. Tôi

sẽ đích thân đến thăm Ippolit, xin ngài hãy báo trước cho hắn hộ. Về phần
ngài, tôi thấy là hết sức quấy, bởi vì cái lối ngài nhìn ngắm vào linh hồn
người và xét đoán như ngài xét đoán Ippolit đó, thật là tàn nhẫn quá. Ngài
thiếu sự dịu dàng, ngài chỉ nhìn thấy mỗi sự thật không mà thôi, nên ngài
bất công.

Hoàng thân nghĩ ngợi.
– Tôi nghĩ chính cô mới bất công với tôi, - ngài nói, - bởi tôi không thấy

có gì sai quấy trong lối suy nghĩ của cậu ấy, vì ai ai cũng đều có khuynh
hướng nghĩ như thế cả. Với lại, có lẽ cậu ấy không hề nghĩ như thế chút
nào, nhưng chỉ ước muốn, ước muốn một lần cuối cùng được họp mặt với
mọi người, được họ yêu mến và kính trọng mình. Đó là những tình cảm hết
sức cao đẹp, duy có điều là khó đạt được bằng cách ấy, nghĩa là bằng nỗi
bệnh hoạn của cậu ta, cùng một cớ nào khác nữa tôi không biết! Lại nữa,
đối với một số người này thời mọi việc đều trôi chảy êm xuôi, nhưng với
lắm kẻ khác thì chẳng đi đến đâu…

– Chắc chắn là ngài muốn nói thêm về cá nhân ngài chứ gì? - Aglaia

nhận xét.

– Vâng, quả thế, - hoàng thân đáp, mà không nhận ra được chỗ tai ác

của câu hỏi.

– Tuy nhiên, ở vào địa vị ngài, chắc tôi sẽ không ngủ đâu. Hình như đặt

mình xuống đâu ngài cũng ngủ được cả. Điều đó thật chẳng có gì đẹp mặt
cho ngài đâu.

– Nhưng suốt đêm tôi nào có ngủ được, thế rồi tôi tản bộ đây đó, tôi cứ

đi, đi đến chỗ của âm nhạc…

– Âm nhạc gì?
– Thì chỗ người ta tấu nhạc hôm qua đó, sau đó tôi đến đây. Tôi ngồi

xuống, tôi nghĩ ngợi không nguôi rồi ngủ thiếp đi.

– Ra thế đấy! Điều đó làm thay đổi tình thế có lợi cho ngài… Thế nhưng

tại sao ngài lại đi đến chỗ dàn nhạc?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.