CHÀNG NGỐC - Trang 593

– Chà, thật là bực mình lắm!
– Đúng là bực mình thật! Ngài thật khéo mà dùng lối nói đó, thưa ngài, -

Lebedev nói, không phải là không có một ánh tinh quái.

– Nhưng, sau rốt thì… - hoàng thân nói sau một thoáng trầm ngâm, -

chuyện đó nghiêm trọng đấy chứ, phải không?

– Đã hẳn là nghiêm trọng rồi, ngài lại tìm ra một tiếng đắc địa để diễn

tả…

– Này, thôi đủ, Lukian Timofeits ạ, cái gì mà phải tìm chứ? Chữ nghĩa

không thành vấn đề. Ông có nghĩ rằng có thể ông đã đánh rơi chiếc ví lúc
ông đang say không?

– Có thể chứ! Khi người ta say thì chuyện gì cũng xảy ra được hết, nếu

ngài muốn nói trắng ra như vậy, thưa hoàng thân tôn kính. Nhưng xin ngài
hãy xét cho: nếu tôi có đánh rơi chiếc ví đó khi thay áo, thì nó phải nằm
ngay trên nền nhà chứ, phải thế không? Vậy thì nó ở đâu rồi?

– Ông có bỏ nó vào một ngăn kéo hay một hộc bàn nào không?
– Tôi đã lục soát hết cả mọi chỗ rồi. Với lại, tôi không hề cất nó ở đâu

và tôi cũng chẳng có mở cái ngăn kéo nào ra cả, tôi nhớ rõ lắm mà.

– Thế ông đã xem trong tủ quần áo chưa?
– Xem ngay từ đầu rồi. Tôi đã xem đi xem lại mấy lần cái tủ ấy hôm nay

rồi. Nhưng làm sao tôi có thể cất nó vào trong tủ được, thưa hoàng thân tôn
kính?

– Này Lebedev, phải nhận rằng việc này khiến tôi rối trí lắm. Vậy là có

một kẻ nào đã nhặt được chiếc ví ấy dưới đất rồi chăng?

– Hay là thuổng từ trong túi tôi cũng nên! Chỉ có hai giả thuyết đó thôi,

thưa ngài.

– Việc này khiến tôi thật buồn hết sức, vì ai có thể làm như thế nhỉ? Vấn

đề là ở chỗ đó!

– Đã hẳn, đó mới là vấn đề chính yếu. Ngài có cách tìm tiếng, lời để giải

thích hoàn cảnh một cách thật chính xác lạ lùng đó, thưa hoàng thân đại
nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.