CHÀNG NGỐC - Trang 648

tôi, vợ con tôi vào một vị trí… tắt một lời, thưa hoàng thân, tôi đến để xin
ngài một lời khuyên.

Hoàng thân nồng nhiệt tán thưởng ý định đó.
– Chà, mà toàn là những chuyện tầm phào không đâu, - ông tướng chợt

ngắt ngang. - Thực tâm không phải tôi đến đây vì chuyện đó, nhưng về một
chuyện khác quan trọng. Lev Nikolaevits à, tôi đã nhất quyết giải thích cho
ngài rõ, vì ngài là một con người chân thành, tâm hồn ngài cao quý, tôi
hoàn toàn tin cẩn ngài… như… như thể… Ngài không ngạc nhiên trước
những lời tôi nói chứ, thưa hoàng thân?

Hoàng thân nhìn chăm chăm ông khách, nếu không phải với nỗi ngạc

nhiên đặc biệt thì cũng với vẻ chú ý và hiếu kỳ hết sức. Ông lão hơi xanh,
môi khẽ run từng chập, đôi tay ông hình như không biết đặt vào đâu cho
ổn. Ông ngồi đâu được một hai phút rồi lại choàng đứng dậy, nhưng lại
ngồi ngay xuống, rõ rệt ông không còn chú ý chút nào hành động của mình
nữa. Có mấy quyển sách nằm trên bàn, ông cầm lấy một cuốn, miệng cứ
nói, mắt liếc vào trang sách vừa mở ra, xong ông gấp ngay sách lại đặt trả
lên bàn; rồi lại cầm một quyển khác nhưng không mở, cứ cầm mãi trong
tay phải quơ quơ trong không khí.

– Thôi đủ rồi! - Ông chợt kêu lên. - Tôi đã quấy rầy ngài hơi nhiều.
– Không sao cả, ông cứ yên trí. Xin ông cứ nói tiếp đi, tôi đang lắng

nghe ông nói và đang cố đoán xem…

– Hoàng thân ơi, tôi muốn đặt tôi vào một vị trí được tôn trọng. Tôi

muốn tự trọng tôi và trọng các quyền hạn của tôi.

– Riêng một ước vọng cao cả dường ấy thôi, con người cũng đáng được

tôn trọng rồi.

Hoàng thân phát ra câu nói từ chương ấy với niềm tín quyết sẽ tạo được

một ảnh hưởng tuyệt vời. Chàng có linh tính rằng những câu tâng bốc rỗng
tuếch nhưng thật kêu ấy, nếu được cất lên đúng lúc, có thể trấn an lập tức
và xoa dịu được tâm trí một con người như thế, nhất lại là một kẻ mang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.