CHÀNG NGỐC - Trang 653

đã kể cho tôi nghe đó.

– Về vụ gì cơ ạ?
– Thôi, ông đừng có giả đò không hiểu tôi nữa! Lạy Chúa, Lukian

Timofeits ơi, sao lúc nào ông cũng đóng kịch được vậy? Thì vụ tiền, vụ tiền
đó chứ còn gì nữa! Bốn trăm rúp đựng trong ví bị mất mà ông đến kể cho
tôi nghe buổi sáng trước khi ông đi Petersburg đó. Bây giờ ông hiểu chưa?

– À, ra ngài nói về vụ bốn trăm rúp ấy! - Lebedev đã dài giọng, làm như

vừa đoán ra. - Xin đa tạ tấm thịnh tình của ngài. Tôi thật hởi lòng, hởi dạ
được ngài quan tâm đến… thế nhưng… nhưng tôi đã tìm thấy số tiền đó lâu
nay rồi.

– Ông đã tìm được rồi à? - Ôi, tạ ơn Chúa!
– Thưa ngài, lời ngài vừa thốt ra thật là những lời reo vui nhân từ quảng

đại rất mực, vì bốn trăm rúp đâu có phải là một chuyện nhỏ đối với một kẻ
nghèo khổ phải kiếm sống bằng mồ hôi nước mắt để nuôi đàn con dại mồ
côi mẹ…

– Ồ, tôi không có ý nói đến chuyện đó! Đã hẳn tôi lấy làm sung sướng

biết ông đã tìm lại được tiền, - hoàng thân vội đính chính. - Nhưng ông tìm
ra số tiền đó như thế nào?

– Ồ thật là đơn giản, thưa ngài. Tôi tìm thấy món tiền ngay dưới chiếc

ghế tôi mắc áo. Rõ ràng ví tiền đã tuột khỏi túi rơi xuống nền nhà.

– Ở dưới gầm ghế à? Làm sao thế được nhỉ? Ông đã bảo tôi ông tìm

kiếm không sót chỗ nào cơ mà. Có lý nào ông lại bỏ sót một chỗ dễ thấy
nhất như vậy được?

– Thế mà đúng у như vậy đó… tôi có tìm chỗ đó chứ, thưa ngài. Tôi

nhớ rõ mười mươi tôi đã tìm ở chỗ đó mà! Tôi bò loanh quanh, hai tay sờ
soạng gầm ghế, đẩy ghế qua một bên, không sao tin nổi mắt mình nữa: Tôi
chẳng thấy có gì ở đó hết, chỉ là một khoảng trống trơ trụi, phẳng phiu như
lòng bàn tay tôi đây, thưa ngài, thế mà tôi cứ tiếp tục sờ soạng khắp chỗ đó.
Có một nhược điểm con người không sao thắng nổi đó là khi cố tâm muốn
tìm một vật gì, một vật hết sức quan trọng bị mất, thì cứ у như rằng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.