CHÀNG NGỐC - Trang 7

ghê gớm đến đâu? Tôi thậm chí đã không lường được là ở ta lại rét đến thế.
Tôi không còn quen với mọi thứ ở đây được nữa.

– Ở nước ngoài về à?
– Vâng, ở Thụy Sĩ về.
– Ái dà! Gay cho ông đấy!…
Gã tóc đen chúm môi huýt lên một tiếng và phá lên cười ngặt nghẽo.
Cuộc trò chuyện đã được khơi mào. Tóc đen hỏi gì tóc vàng (áo khoác

Thụy Sĩ) cũng trả lời ngay - sự sốt sắng như thế kể cũng lạ đời, khốn nỗi
tóc vàng có nhận ra thái độ bông phèng của người đối thoại cũng như nội
dung ba láp, tầm phào của câu hỏi nào đâu! Qua câu chuyện, tóc vàng cho
thấy chàng đã phải xa quê hương đất nước hơn bốn năm trời đằng đẵng,
chàng đã được gửi ra nước ngoài chữa bệnh, một chứng bệnh thần kinh lạ
lùng gì đó, đâu như là động kinh hay kinh giật gì chả biết. Nghe nói thế, tóc
đen đã mấy lần nhếch mép cười mỉa, đặc biệt gã còn phá lên cười khi nghe
tóc vàng trả lời câu hỏi: “Thế người ta có chữa khỏi cho không?” bằng câu:
“Chưa, vẫn chưa chữa khỏi”.

– Ha ha! Rõ ràng các vị đã mất tiền toi, vậy mà dân mình chỉ biết tin

bọn họ. - Tóc đen buông một lời nhận xét cay độc.

– Thì đúng thế! - Một bạn đồng hành ngồi cạnh cất lời bắt chuyện, đó là

một quý ông ăn mặc tồi tàn, nom cũng biết là hạng công chức quèn, sống
lay lắt bằng đồng lương thảm hại, tuổi trạc bốn mươi, vóc dáng khỏe mạnh,
mũi đỏ, mặt sần sùi. - Đúng thế đấy ạ, có điều dân Nga mình toàn đua nhau
rước vạ vào thân!

– Ồ, riêng trường hợp của tôi thì các vị nhầm rồi, - chàng bệnh nhân

Thụy Sĩ tiếp lời với giọng nhỏ nhẹ như muốn làm không khí dịu đi, - tất
nhiên tôi cũng chẳng dám tranh cãi, biết gì đâu mà nói, có điều vị bác sĩ
của tôi đã dốc hầu bao cho tôi có đủ tiền về nước và đã bỏ tiền túi ra chu
cấp cho tôi ngót hai năm trời đấy ạ.

– Sao, không có ai lo tiền cho ông nữa ư? - Tóc đen hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.