CHÀNG NGỐC - Trang 71

mà… Xin tạm biệt hoàng thân!

Tướng quân vội vã đi ngay, chân bước nhanh thoăn thoắt.
– Ta biết là ông ấy đến với thứ bá tước nào rồi! - Elizaveta Prokofievna

rít lên và đưa đôi mắt giận dữ sang phía chàng hoàng thân. - Định nói cái gì
lại quên rồi! - Người nói với giọng gắt gỏng, cố nhớ lại điều định nói. -
Quái! À, đúng rồi: tu viện trưởng nào ấy nhỉ?

– Maman… - Aleksandra đang định nói gì, nhưng Aglaia thậm chí còn

giậm chân phản đối.

– Đừng ngắt lời mẹ chứ, Aleksandra Ivanovna, - tướng quân phu nhân

dằn giọng, - mẹ cũng đang muốn biết. Hoàng thân ngồi xuống đây, ngồi
vào chiếc ghế bành này này, ngay trước mặt tôi ấy, không, đây cơ mà, ngài
dịch về phía có ánh nắng, chỗ sáng sủa ấy, để tôi còn nhìn cho rõ chứ. Nào,
thế cái ông tu viện trưởng nào ở đâu ấy nhỉ?

– Tu viện trưởng Pafnuti, - chàng hoàng thân đáp với vẻ chăm chú và

nghiêm nghị.

– Pafnuti ư? Hay đấy, thế rồi sao nữa?
Tướng quân phu nhân hỏi một cách gấp gáp, nôn nóng, gay gắt, không

rời mắt khỏi chàng hoàng thân còn khi chàng trả lời thì người gật gù theo
từng chữ từng lời chàng nói.

– Tu viện trưởng Pafnuti, thế kỷ mười bốn, - chàng hoàng thân mở đầu

câu chuyện, - ngài cai quản một vùng hoang mạc bên sông Volga, nay
thuộc tỉnh Kost’roma của chúng ta. Ngài nổi tiếng là đã sống một cuộc đời
thánh thiện, đã viếng thăm Đền Vàng,

[19]

đã góp phần lo liệu những công

việc đại sự hồi bấy giờ và đã để lại bút tích trên một tấm bằng khen và tôi
đã được nhìn thấy qua ảnh chụp. Tôi cảm thấy thích nét chữ của ngài và đã
học theo. Ban nãy khi tướng quân muốn xem nét chữ của tôi để sắp xếp
việc làm cho tôi, tôi đã viết mấy câu với các kiểu chữ khác nhau trong đó
có câu “Tu viện trưởng Pafnuti lưu bút” bằng nét chữ đặc biệt của tu viện
trưởng Pafnuti. Tướng quân rất thích nên vừa rồi ngài mới nhắc đến đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.