CHÀNG NGỐC - Trang 82

– Tôi chỉ kể vậy thôi… tôi nhớ lại mà… nhân câu chuyện…
– Rời rạc quá đấy, hoàng thân ạ, - Aleksandra nhận xét. - hẳn ý ngài

muốn nhắn nhủ rằng chớ nên coi rẻ một khoảnh khắc nào trong cuộc sống
và có khi năm phút còn quý hơn cả một kho báu chứ gì? Tất cả những điều
đó đều không chê vào đâu được, tuy nhiên, xin được hỏi ngài về ông bạn đã
kể cho ngài nghe về những ước mơ cháy bỏng như vậy… chả là người ta đã
giảm nhẹ hình phạt cho ông ta, có nghĩa là đã tặng cho ông ta cả một “cuộc
sống dài vô tận” rồi thôi. Vâng đấy, ngài có thể cho biết sau đó ông ta đã
làm gì với cái tài sản lớn lao đó? Ông ấy có dè sẻn từng phút một hay
không?

– Ồ, không, chính ông ấy đã bảo tôi mà, - tôi đã hỏi ông ấy về chuyện

đó, - ông ấy đã không hề sống như thế và đã bỏ phí rất rất nhiều phút đồng
hồ.

– Vậy hẳn ngài cũng đã thấy được rằng quả thật con người không thể

sống theo kiểu “tính đếm” như vậy được. Có cái gì đó không cho phép ta
làm như vậy.

– Vâng, có cái gì đó không cho phép ta làm như vậy, - chàng hoàng thân

nhắc lại, - chính tôi cũng đã từng cảm thấy như thế… Nhưng dù sao vẫn
không tin…

– Có nghĩa là ngài cho rằng ngài sẽ sống sáng suốt hơn mọi người

chăng? - Aglaia hỏi.

– Vâng, đôi lúc tôi cũng đã nghĩ như vậy thật.
– Và ngài vẫn đang nghĩ thế?
– Và… vẫn đang nghĩ thế. - Vẫn với nụ cười lặng lẽ, rụt rè như trước,

chàng hoàng thân vừa nói vừa đưa mắt nhìn Aglaia; nhưng lại cười xòa
ngay tức khắc với ánh mắt vui vẻ.

– Thật khiêm tốn quá! - Aglaia đã có phần bực bội.
– Các cô bạo thật, chỉ cười thôi, chứ tôi thì toàn bộ câu chuyện của ông

ấy đã khiến tôi lạnh gáy đến nỗi sau đó toàn nằm mơ thấy chính cái năm
phút ấy…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.