CHÀNG SUMÔ KHÔNG THỂ BÉO - Trang 11

- Tôi ghê tởm mình! Lão không nghe thấy à? Tôi dị ứng. Dị ứng với tất

cả! Những gì tôi nói còn mù mờ lắm hả?

Mồm tôi tự liến thoắng; tôi cắn môi để ngăn mình nói tiếp. Bỗng dưng

lại đi tâm sự với cái lão bù nhìn này? Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?
Sự chân thành bùng phát thành con ư? Cứ như thể bệnh dị ứng kinh niên
chưa gây đủ rắc rối cho tôi hay sao ấy...

Lão ta chìa một chiếc vé ra cho tôi.

- Cầm lấy. Hãy đến xem giải đấu.

Không nghĩ ngợi gì cả, tôi đẩy tay lão ra bởi tôi cảm thấy một sự ghê

tởm theo bản năng đối với những gì giống như sự hào phóng.

- Không.

- Cậu từ chối hay cậu không biết ta đưa cho cậu cái gì?

- Tôi không thèm.

- Thật tiếc, đó sẽ là một giải đấu tuyệt vời.

- Thi đấu gì?

- Vật su mô. Ta là chủ một lò vật. Thứ Bảy tới sẽ có nhiều nhà vô địch

nổi tiếng thi đấu.

Tôi phá lên cười. Nói về chuyện này thì tôi cười thực sự, cười hồi lâu.

Nếu có cái gì đó chắc chắn tôi không làm thì đó chính là việc đi xem một
trận đấu su mô, đỉnh điểm của những gì tôi ghét ở Nhật Bản, đỉnh cao của
những cái lỗi thời, núi Phú Sỹ của những điều khủng khiếp.

- Những đống mỡ hai trăm ki lô búi tóc, gần như trần truồng, một dải

lụa quấn qua mông, hoa chân múa tay trong một vòng tròn, thôi cho tôi xin!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.