CHÀNG SUMÔ KHÔNG THỂ BÉO - Trang 23

Tôi bóc niêm phong.

Bà mẹ mà tôi đã chạy trốn không nói lại một lời, người mà tôi bỏ lại vào

một buổi sáng trong vùng ngoại ô xa lắc của bà và chỉ để lại một địa chỉ
rởm ở Tokyo, có thể nói gì với tôi đây?

Nhất là, làm thế nào mà một người mù chữ như bà có thể viết cho tôi!

Bị đuổi khỏi trường từ khi còn nhỏ, học thì chữ không vào, không biết đọc,
không biết viết, bà sẽ nhờ ai giúp đây? Nhờ hàng xóm nào? Người xa lạ
nào? Các lá thư của bà, một thằng cha căng chú kiết nào đó đã nghe đọc
trước tôi, một trong các lý do khiến tôi làm cao chẳng thèm đọc chúng...
Mẹ tôi lúc nào cũng nói chuyện với người khác trước tôi, mẹ tôi luôn luôn
trao đổi với người khác nhiều hơn với tôi, mẹ tôi luôn luôn chú ý đến người
khác hơn đến tôi. Đúng vậy, tôi bao giờ cũng chắc chắn một điều về bà là
trong số những cái có thể làm bà lo lắng, tôi là cái nhỏ nhất.

Thư của bà có cái gì nhỉ?

Trong bức thư thứ nhất, chỉ có một tờ giấy trắng. Tôi lật tờ giấy lại, nhìn

sát vào, để ra xa, rồi giơ lên ánh sáng, tôi thấy một chấm tròn ngấm qua sợi
giấy làm nó khẽ phồng lên và làm giấy chỗ đó tối màu. Tôi nhận ra đó là
một giọt nước mắt: mẹ đã khóc lúc tôi đi.

Trong bức thư thứ hai, không có tờ giấy nào. Ở phía dưới, kẹt trong nếp

gấp, nằm đó một sợi len màu vàng nhạt, mềm mại, một sợi len xù làm từ
lông dê mà bà đã dùng để đan quần áo tôi hồi bé. Điều này có nghĩa: mẹ
ôm con vào lòng.

Trong bức thư thứ ba, chẳng có gì cả. Tôi giở đi giở lại cái phong bì

nhiều lần, mong tìm ra một chi tiết mà tôi đã bỏ qua. Cuối cùng, khi xé bì
thư, tôi thấy ở phía dưới phần gập có mấy dấu son thầm thì: "Mẹ hôn con.

Bức thư thứ tư ý tứ rất rõ ràng: một viên đá màu ghi, một hòn sỏi tam

giác góc tròn, vì nặng nên cước tem rất đắt. Mẹ thổ lộ với tôi: "Trái tim mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.