CHÀNG SUMÔ KHÔNG THỂ BÉO - Trang 26

Trên thực tế, tôi tạo ra trong đầu mình ý nghĩ rằng ở đây, từ nhiều tháng

nay, đặc biệt từ một tuần nay, tôi sống như một con chuột hoặc một con
quạ: tôi vạ vật tại những nơi không ở được, tôi ẩn nấp, tôi sợ và ăn đồ thừa.
Tệ hơn, chắc chắn tôi còn kém chúng... Bởi vì nếu như, với một con người,
việc phải từ bỏ đồng loại mình được coi như một sự sa sút, thì có thể với
một con chuột hay quạ, thật tuyệt vời khi được gia nhập thế giới của loài
người. Một sự thăng tiến! Lên thủ đô chơi... Đúng vậy, có thể sẽ rất oai nếu
được làm một con chuột ở khu Ginza - khu phố sang trọng - hay một con
quạ ở Shinjuku - trung tâm thương mại. So với các đồng loại ở tĩnh hay ở
quê, chuột và quạ ở Tokyo chắc chắn có thể được coi như những con chuột
hay quạ thành đạt.

Nói vậy thì tôi còn kém chúng. Kém một con chuột ở Ginza hay một

con quạ ở Shinjuku. Tôi đã mất tất cả - một mái nhà, một thân phận, công
việc, danh dự, phẩm giá

- mất tất cả trừ tự do. Thế nhưng tự do làm gì cơ chứ? Tự do lựa chọn

giữa cái chết nhanh chóng hay nỗi khốn khổ là chết lâu hơn tí chút

Trong tâm trí như vậy mà đôi chân tôi, chứng tỏ ra khôn ngoan hơn tôi,

tự dẫn tôi đi, vào buổi tối thứ Bảy, tới chỗ đấu su mô. Tôi ra khỏi tàu điện
ngầm ở ga Ryogoku, đi vào khu Kokugikan, Cung quốc gia su mô, một tòa
nhà rộng, ầm ĩ, chật kín người. Trong sảnh, những khán giả đang thất vọng
lập tức xúm lấy tôi ngay khi nhìn thấy tấm vé của tôi, họ đề nghị tôi bán lại
với giá gấp đôi hoặc gấp ba.

Tôi vừa ngồi vào ghế thì Shomintsu, ngồi không xa đó, đứng dậy và

dang tay về phía tôi.

- A, cậu đã tới!

Niềm hạnh phúc trong lão tỏa rạng đến mức suýt lan sang cả tôi, theo

đó, tôi suýt nhoẻn miệng cười với lão. May thay, lão ta hét lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.