CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 127

đầu tiên, có lẽ suốt cả tháng nay, tôi bỗng xấu hổ vì mẹ tôi phải vội vã lo
hầu hạ tôi, theo yêu cầu của tôi, như thế này.

- Cám ơn mẹ, tôi ăn rồi. Nếu các vị không phiền lòng, thì tôi xin ngồi

nghỉ ở đây một lát.

- Ồ không… không sao… anh cứ ngồi…

- Mẹ đừng lo, tôi sẽ không hỗn với ông Versilov nữa đâu, - tôi nói

thẳng.

- Hừ, hắn tử tế quá nhỉ! - dì Prutkova nói. - Sofia thân mến, không lẽ

cô cứ tiếp tục gọi hắn là anh? Hắn là cái thứ gì mà được hưởng sự tôn trọng
như thế, nhất là từ phía mẹ hắn! Trông kìa, cô cứ ngượng ngập trước mặt
hắn, thật chẳng ra làm sao!

- Con sẽ rất vui, nếu mẹ xưng hô thân mật, không khách sáo với con.

- Được, được mà, mẹ sẽ… - mẹ tôi vội nói, - mẹ cũng có lúc, thôi, từ

rày mẹ biết rồi.

Mặt mẹ tôi đỏ bừng. Khuôn mặt bà đôi lúc đẹp lạ lùng… Một khuôn

mặt chất phác, song hoài toàn không khờ khạo, da hơi tái, gò má hơi
xương, trán bắt đầu có nếp nhăn, riêng khóe mắt thì chưa; đôi mắt khá to và
cởi mở, luôn luôn tỏa ánh sáng dịu hiền khiến tôi lưu luyến mẹ từ ngày đầu
tiên. Tôi cũng thích vẻ mặt mẹ tôi hoàn toàn không có nét buồn tủi; ngược
lại, mặt bà còn vui tươi, nếu bà không thường xuyên lo lắng, đôi khi là lo
lắng vô ích, bà bồn chồn không yên hoặc hốt hoảng lắng tai nghe câu
chuyện gì đó, cho đến khi tất cả vẫn bình thường như cũ mới thôi. Tất cả
đều tốt, đối với mẹ tôi có nghĩa là “tất cả vẫn như cũ”. Mong sao không
biến đổi, mong sao không có gì mới xảy ra, thậm chí là chuyện may mắn!..
Có thể nghĩ rằng hồi bé người ta đã làm cho mẹ tôi kinh hãi. Ngoài đôi mắt,
tôi còn thích khuôn mặt hình bầu dục của bà, và giá như gò má bà nhỏ lại
một chút, thì không chỉ thời trẻ, mà ngay hiện giờ cũng có thể gọi bà là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.