Tôi bước tới đưa tiền cho mẹ tôi. Bà lúng túng như thể sợ chạm vào
tiền. - ôi, tôi không biết đâu.
Tôi không hiểu.
- Nếu mẹ và Liza coi con như đứa con và người anh trong gia đình
thì…
- Ôi mẹ có lỗi với con, Arkady ạ; mẹ rất muốn nói vài chuyện với con
nhưng lại sợ con… - bà nói câu đó với nụ cười rụt rè lấy lòng.
Tôi vẫn không hiểu nên ngắt lời:
- Nhân tiện con hỏi, mẹ có biết hôm nay tòa xử vụ kiện giữa ông
Versilov và Sokolsky hay không, mẹ?
- Ôi, biết! - bà thốt lên, sợ hãi chắp hai tay trước ngực.
- Hôm nay ư? - dì Prutkova rùng mình. - Không thể có chuyện đó, ông
ấy phải nói chứ. Ông ấy có nói với cô hay không, Sofia? - dì quay sang
phía mẹ tôi.
- Ôi không, không nói hôm nay. Em lo sợ suốt cả tuần. Dù thua kiện
cũng không sao, em chỉ mong sao cất được gánh nặng, mọi chuyện lại như
cũ.
- Ngay với mẹ, ông ta cũng không nói! - Tôi kêu lên. - Người gì mà lạ
thế! Một điển hình về sự lạnh nhạt và kiêu ngạo.
- Xử cái gì, xử thế nào? Ai bảo cháu? - Dì Prutkova hỏi dồn tôi - Nói
đi coi.
- Thì ông ta về đó kìa, có lẽ ông ta sẽ kể cho nghe, - tôi nghe tiếng
bước chân của Versilov ngoài hành lang, bèn ngồi xuống bên Liza. Nó thì
thầm với tôi:
- Anh ơi, vì Chúa xin anh hãy thương mẹ, hãy cố chịu đựng Andrei
Petrovich (Versilov)…