CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 130

Tôi bước tới đưa tiền cho mẹ tôi. Bà lúng túng như thể sợ chạm vào

tiền. - ôi, tôi không biết đâu.

Tôi không hiểu.

- Nếu mẹ và Liza coi con như đứa con và người anh trong gia đình

thì…

- Ôi mẹ có lỗi với con, Arkady ạ; mẹ rất muốn nói vài chuyện với con

nhưng lại sợ con… - bà nói câu đó với nụ cười rụt rè lấy lòng.

Tôi vẫn không hiểu nên ngắt lời:

- Nhân tiện con hỏi, mẹ có biết hôm nay tòa xử vụ kiện giữa ông

Versilov và Sokolsky hay không, mẹ?

- Ôi, biết! - bà thốt lên, sợ hãi chắp hai tay trước ngực.

- Hôm nay ư? - dì Prutkova rùng mình. - Không thể có chuyện đó, ông

ấy phải nói chứ. Ông ấy có nói với cô hay không, Sofia? - dì quay sang
phía mẹ tôi.

- Ôi không, không nói hôm nay. Em lo sợ suốt cả tuần. Dù thua kiện

cũng không sao, em chỉ mong sao cất được gánh nặng, mọi chuyện lại như
cũ.

- Ngay với mẹ, ông ta cũng không nói! - Tôi kêu lên. - Người gì mà lạ

thế! Một điển hình về sự lạnh nhạt và kiêu ngạo.

- Xử cái gì, xử thế nào? Ai bảo cháu? - Dì Prutkova hỏi dồn tôi - Nói

đi coi.

- Thì ông ta về đó kìa, có lẽ ông ta sẽ kể cho nghe, - tôi nghe tiếng

bước chân của Versilov ngoài hành lang, bèn ngồi xuống bên Liza. Nó thì
thầm với tôi:

- Anh ơi, vì Chúa xin anh hãy thương mẹ, hãy cố chịu đựng Andrei

Petrovich (Versilov)…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.