CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 131

- Ừ, ừ, anh về đây là nhằm mục đích đó, - tôi nắm tay nó.

Liza nghi ngờ nhìn tôi, và nó nghi ngờ là đúng.

2.

Ông ta bước vào, vẻ hài lòng, hài lòng đến mức cho rằng không cần

giấu tâm trạng của mình. Và nhìn chung ông ta đã quen thời gian gần đây
chẳng buồn khách sáo bộc lộ tâm trạng trước mặt chúng tôi, và không chỉ
chuyện khó chịu, mà cả những chuyện tức cười, điều mà mọi người đều sợ,
đồng thời ông ta hoàn toàn nhận thức rằng chúng tôi sẽ hiểu tường tận tất
cả.

Năm vừa qua, theo nhận xét của dì Prutkova, ông ta không còn để ý

chuyện ăn mặc: quần áo vẫn tử tế, nhưng toàn quần áo cũ xoàng xĩnh. Ông
sẵn sàng mặc đồ lót đến hai ngày, điều này làm cho mẹ tôi thất vọng, đám
phụ nữ tận tụy này coi đó là một sự hi sinh, một chiến công. Mũ ông luôn
luôn đội loại mềm, rộng vành, màu đen, khi ông bỏ mũ là lộ ra mái tóc dày
bồng bềnh đã ngả muối tiêu. Tôi rất thích ngắm mái tóc ông khi ông bỏ mũ
ra.

- Chào cả nhà, hôm nay đông đủ, cả anh chàng nhà ta ư? Từ ngoài cửa

tôi đã nghe thấy giọng anh chàng, hình như chê trách tôi thì phải?

Một dấu hiệu tâm trạng vui vẻ của Versilov là ông châm chọc tôi. Tất

nhiên tôi không trả lời. Bà Lukeria xánh theo một đám túi xách đựng hàng
vừa mua vào theo và đặt lên bàn.

- Thắng rồi, chị Prutkova, tôi thắng kiện rồi, và gia đình công tước sẽ

không dám kháng án, tất nhiên. Tôi được nhận ngay một ngàn rúp. Sofia,
mình hãy ngừng khâu đi, cho khỏi hại mắt. Liza, con đi làm về phải không?

- Vâng, thưa ba. - Liza âu yếm trả lời. Nó gọi Versilov là ba, điều mà

tôi không muốn bắt chước vì bất cứ lí do gì.

- Có mệt không con?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.