CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 149

thường do dự khi ra quyết định. Mỗi khi tôi nằm đắp chăn lên người, tôi lại
mơ ước về ông, Andrei Petrovich, chỉ ước ao được ở bên ông mà thôi, tôi
hoàn toàn không hiểu tại sao như vậy. Trong giấc mơ cũng thế. Tóm lại, tôi
ước gì đột nhiên ông bước vào, tôi lao ra ôm lấy ông, ông dắt tôi ra khỏi
nơi đó, đưa về nhà mình đến cái phòng làm việc nọ, rồi chúng ta lại đến
nhà hát, vân vân. Chủ yếu là chúng ta không xa nhau nữa, chủ yếu là thế!
Sáng hôm sau thức giấc, đám bạn lại bắt đầu giễu cợt và khinh miệt tôi một
đứa thẳng tay đánh tôi, bắt tôi đi giày cho nó; nó dùng những cái tên xấu xí
nhất để gọi tôi, để giải thích cho tôi nghe về xuất thân của tôi, lấy tôi làm
trò cười cho cả bọn. Cuối cùng, khi xuất hiện lão Tushar, thì tôi hết chịu
nổi. Tôi cảm thấy ở đây người ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho tôi, tôi bắt
đầu lờ mờ hiểu tôi có lỗi gì với bọn họ! Cuối cùng thì tôi quyết định bỏ
trốn. Tôi mơ ước chuyện đó hai tháng ròng, cuối cùng tôi quyết định. Bấy
giờ là tháng chín, tôi chờ khi tất cả đám bạn về nhà chơi hai ngày thứ bảy,
chủ nhật; và tôi lẳng lặng gói ghém mấy vật dụng cần thiết nhất. Tôi có hai
rúp. Tôi muốn chờ trời tối hẳn: Lúc ấy mình sẽ xuống cầu thang, - tôi nghĩ,
- ra khỏi nhà rồi đi”. Đi đâu? Tôi biết rằng Andronikov đã chuyển lên
Peterburg, nên tôi quyết định sẽ tìm đến nhà bà Fanariotova ở phố Arbat,
“ban đêm mình sẽ đi hoặc ngồi đâu đó, sáng ra sẽ hỏi hiện giờ ngài
Versilov ở đâu, nếu ngài không ở Mạc Tư Khoa, thì ở thành phố nào hoặc
nước nào? Chắc người ta sẽ cho tôi biết. Mình sẽ đi tìm, vừa đi vừa hỏi
thăm, nhất định thế. Ban đêm mình sẽ ngủ bờ ngủ bụi, mình sẽ đủ ăn bánh
mì suông, hai rúp đủ để mua bánh mì trong nhiều ngày, nhất tịnh phải đi
tìm”. Song hôm thứ bảy, không thể nào bỏ trốn được, đành chờ hôm sau,
chủ nhật, và như cố ý, hai vợ chồng lão Tushar đi đâu không rõ, ở nhà chỉ
còn tôi và chị Agafia. Tôi chán nản chờ đêm xuống, tôi nhớ tôi ngồi bên
cửa sổ phòng ở nhìn ra đường phố với các ngôi nhà gỗ và khách bộ hành
thưa thớt. Lão Tushar sống ở một khu hẻo lánh, qua cửa sổ nhìn thấy rõ đồn
canh phòng. Mặt trời hoàng hôn đỏ quạch, bầu trời lạnh lẽo, và gió quất ràn
rạt, hất bụi mù nút hệt như hôm nay. Cuối cùng trời tối hẳn, tôi đứng trước
tượng Chúa và cầu nguyện vội vàng; tôi xách gói đồ, rón rén đi xuống cầu
thang, chỉ lo chị Agaia ở trong bếp nghe thấy. Cửa khóa, chìa khóa cắm ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.