CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 176

người nghèo, chỉ sống dựa vào đám khách trọ. Tôi không lạ gì những căn
phòng hẹp, lỉnh kỉnh đồ gỗ, song lại cố làm ra vẻ tiện nghi này. Thể nào
cũng có cái đi-văng mềm mua ngoài chợ trời rất nguy hiểm khi xê dịch; cái
la-va-bô và chiếc giường sắt có tấm bình phong che. Vasin hẳn là người
khách trọ sang nhất, thường thường bà chủ trọ chỉ có một khách trọ sang
trọng, cho nên người khách ấy được chiều chuộng đặc biệt: phòng được
quét dọn sạch hơn, phía trên đi-văng treo một bức tranh in rẻ tiền, gầm bàn
trải một tấm thảm cũ nát. Những người yêu thích cái sự sạch sẽ ẩm mốc
này, nhất là yêu thích vẻ xun xoe của bà chủ trọ, thì bản thân họ là đáng
ngờ. Tôi tin rằng danh hiệu người khách trọ sang nhất làm cho Vasin phồng
mũi. Không biết tại sao, tự dưng tôi bắt đầu thấy ghét hai cái bàn có mấy
chồng sách kia. Sách, giấy tờ, lọ mực, tất cả ở trong một trật tự đáng ghét
nhất mà lí tưởng của nó trùng với thế giới quan của bà chủ trọ người Đức
cùng ả hầu gái của mụ ta. Sách khá nhiều, và là sách thật, chứ không phải
báo, tạp chí, và Vasin chắc hẳn có ngồi đọc hoặc viết với dáng điệu quan
trọng. Tôi không biết, nhưng tôi thích sách vở ở tình trạng lộn xộn hơn, chí
ít cũng đừng làm ra vẻ thiêng liêng. Có lẽ anh chàng Vasin này rất nhã nhặn
với khách, nhưng mỗi cử chỉ của anh ta đều như muốn nói với khách: “Tôi
sẽ ngồi với anh chừng một giờ, sau đó, khi anh ra về, tôi phải làm việc”. Có
thể nói những chuyện hết sức lí thú với Vasin và nghe được cái gì mới mẻ,
nhưng “Bây giờ chúng ta trò chuyện, câu chuyện rất thú vị, nhưng việc tôi
làm sau khi anh ra về mới là thú vị nhất”… Tuy nhiên tôi vẫn cứ ngồi chờ,
không bỏ đi. Tôi đã tin rằng mình hoàn toàn không còn cần đến lời khuyên
của Vasin nữa.

Tôi ngồi chờ đã hơn một tiếng, bên cửa sổ, trên một trong hai chiếc

ghế đan. Tôi sốt ruột vì thời gian trôi qua vô ích, trong khi từ giờ đến tối tôi
còn phải tìm thuê căn hộ. Buồn tình, tôi định lấy một cuốn sách để đọc,
song lại thôi, vì nghĩ có lẽ như thế sẽ còn khó chịu hơn. Hơn một giờ trôi
qua trong cảnh vắng lặng; bỗng đâu đây rất gần, phía sau cánh cửa bị đi-
văng che, tôi bất giác và dần dần phân biệt có tiếng thì thào mỗi lúc một rõ
thêm. Có hai giọng nói, hiển nhiên của phụ nữ, song không thể nghe rõ họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.