CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 232

- Nhưng anh đánh giá như thế nào sự từ chối ấy, anh không cho rằng

Versilov hèn nhát chứ?

- Tất nhiên là không, - công tước Serezha mỉm cười, nhưng là một nụ

cười nghiêm trang, và nhìn chung anh ta trở nên mỗi lúc một băn khoăn
hơn. - Tôi thừa biết Versilov là một người dũng cảm. Ở đây tất nhiên có
một cách nhìn nhận đặc biệt…

- Hẳn thế, - tôi hăng hái ngắt lời. - Có một người tên là Vasin nói rằng

hành động gửi thư này và từ chối nhận tài sản thừa kế của Versilov chứa
đựng ý muốn “lên ngôi”… Theo tôi, người ta làm những việc như thế
không phải cho ra vẻ ta đây, mà là tuân theo một ý tưởng nội tại, cơ bản
nào đó.

- Tôi biết rất rõ ngài Vasin. - Công tước Serezha nói.

- À vâng, anh đã gặp Vasin ở Luga.

Chúng tôi đột nhiên nhìn nhau, và tôi nhớ hình như tôi hơi đỏ mặt.

Anh ta cắt ngang câu chuyện. Tôi thì tôi rất muốn trò chuyện. Ý nghĩ về
một cuộc gặp hôm qua khiến tôi muốn hỏi anh ta vài câu, song tôi chưa biết
nên mở đầu ra sao. Nhìn chung tôi rất lúng túng. Tôi cũng rất đỗi ngạc
nhiên về sự lịch thiệp, phong thái tự nhiên, tóm lại, toàn bộ cái vẻ ngoài
hào nhoáng của giới quý tộc mà anh ta tiếp nhận từ thuở nằm nôi. Trong lá
thư anh ta viết, tôi phát hiện hai lỗi ngữ pháp thô thiển. Và nhìn chung
trong các cuộc gặp gỡ kiểu này, tôi không bao giờ hạ mình, tôi cố ý tỏ ra
gay gắt, điều này đôi khi rất dở. Trong trường hợp này tôi càng tỏ ra suồng
sã vì nghĩ mình còn quá trẻ… Tôi để ý thấy anh ta đôi lúc nhìn tôi rất chăm
chú. Đột nhiên tôi hỏi:

- Xin công tước cho biết, anh không cười thầm khi một gã miệng còn

hôi sữa như tôi thách đấu với anh, hơn nữa, lại là vì nỗi nhục của người
khác?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.