CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 234

như vậy sẽ lịch sự hơn; bởi vì tôi hơi phật ý khi nghĩ rằng, với việc bỏ tôi
ngồi một mình lâu như thế, anh ta đã xử sự bất nhã với tôi.

Căn phòng này có hai cửa đi, tôi quên đã vào theo cửa nào vì đãng trí,

tôi bèn mở một cửa, và trong một phòng dài và hẹp, tôi bỗng nhìn thấy em
gái tôi, Liza, đang ngồi trên đi-văng. Ngoài nó ra, không có ai, chắc nó
đang chờ ai đó. Nhưng tôi chưa kịp ngạc nhiên, đã nghe tiếng công tước
Serezha vừa nói lớn giọng với ai đó vừa đi vào phòng. Tôi khép ngay cửa
lại, viên công tước vào từ cửa bên kia nên không để ý. Tôi nhớ anh ta nói
xin lỗi và nhắc đến Anna Fedorovna nào đó… Nhưng tôi đang bối rối nên
không hiểu gì, tôi chỉ bảo tôi cần về nhà, rồi tôi quả quyết bước ra. Viên
công tước lịch thiệp tất nhiên phải tò mò quan sát hành vi của tôi. Anh ta
vừa tiễn tôi vừa nói luôn miệng, còn tôi thì không trả lời và không nhìn anh
ta.

4.

Ra ngoài đường, tôi rẽ sang trái và đi đâu không chủ ý. Các ý nghĩ lộn

xộn trong đầu. Tôi đi lặng lẽ và được một quãng khá dài, có lẽ dăm trăm
bước, bỗng có người đụng nhẹ vào vai tôi. Tôi quay lại, thấy Liza: nó đuổi
kịp tôi và dùng mũi dù hích khẽ vai tôi. Ánh mắt nó vui nhộn và hơi tinh
quái.

- Em mừng quá vì anh đi về hướng này, chứ không hôm nay em đã

chẳng gặp được anh, - Liza hơi thở gấp vì đi nhanh.

- Xem cô thở kìa.

- Tại em phải chạy nhanh mới đuổi kịp anh mà lại.

- Liza, tôi vừa thấy cô thì phải?

- Ở đâu?

- Ở nhà công tước… Serezha…

- Không, không phải em, anh đâu có thấy em…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.