CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 249

Nhưng tôi không lùi. Chúng tôi đang xuống tầng hai.

- Con chờ ba suốt ba ngày nay, - lời nói bỗng tự bật ra từ miệng tôi; tôi

như nghẹn thở.

- Cám ơn anh bạn.

- Con biết thế nào ba cũng đến.

- Còn tôi thì biết rằng anh biết thể nào tôi cũng đến. Cám ơn anh bạn.

Chúng tôi đã xuống đến cửa ra vào khu nhà, mà tôi vẫn đi theo ông.

Ông mở cửa; gió tạt vào thổi tắt ngọn nến của tôi. Tôi bỗng chộp lấy bàn
tay ông. Bóng tối bao phủ. Ông rùng mình, nhưng im lặng. Tôi áp mặt vào
tay ông và hôn một cách thèm khát mấy cái, nhiều cái.

- Anh bạn thân mến của tôi, vì sao anh lại yêu tôi như thế? - Ông nói,

giọng lạc đi, run run, nghe tưởng như không phải ông vừa nói.

Tôi muốn trả lời, nhưng không thể, bèn chạy trở lên. Versilov cứ đứng

chờ tại chỗ, chỉ khi tôi lên đến phòng mình, mới nghe tiếng cửa bên dưới
đóng sập lại. Chủ nhà lại xuất hiện không biết để làm gì, tôi luồn nhanh qua
chỗ ông ta, vào phòng mình, cài then cửa không thắp nến, nhào xuống
giường, úp mặt xuống gối mà khóc. Lần đầu tiên tôi khóc kể từ ngày khóc
ở nhà Tushar! Tôi cứ khóc nức nở vì sung sướng, thật khó diễn tả!

Tôi bây giờ ghi lại điều này không chút ngượng ngùng, bởi vì có lẽ tất

cả đều tốt đẹp, tuy hết sức vô lí.

3.

Thế là Versilov bị vướng với tôi về chuyện đó! Tôi trở thành kẻ áp chế

đáng sợ. Dĩ nhiên sau đó chúng tôi không nhắc đến cảnh tượng vừa qua.
Ngược lại, hai ngày sau tôi gặp ông làm như không hề có chuyện gì, hơn
nữa, tôi tỏ thái độ gần như thô lỗ, còn ông thì làm như lạnh lùng. Sự việc
xảy ra lại ở nhà tôi, tôi vẫn chưa tự đến với ông, mặc dù tôi muốn gặp mẹ
tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.