CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 305

Chị ta lập tức đỏ mặt.

- Bây giờ chị hãy nghe nốt, rồi hãy nói toàn bộ sự thật với tôi.

Tôi xé toang mọi hàng rào và bay vào không gian.

2.

- Hai tháng trước, tôi đứng sau bức rèm kia… chị biết đấy… còn chị

thì nói với dì Prutkova về bức thư. Tôi nhảy ra và buột miệng. Hôm đó chị
hiểu rằng tôi biết chuyện gì đấy… chị không thể không hiểu… Chị đang
tìm kiếm một tài liệu quan trọng và rất sợ vì nó… Hượm đã, Katerina
Nikolaevna, đừng nói vội. Tôi xin nói rằng mối nghi ngờ của chị là có căn
cứ: tài liệu kia tồn tại… nghĩa là tôi đã nhìn thấy nó; đó là bức thư của chị
gửi Andronikov, đúng không?

- Anh đã nhìn thấy bức thư đó ư? - chị ta bối rối hỏi liền. - Anh trông

thấy nó ở đâu?

- Tôi thấy ở… ở chỗ Kraft… ở nhà cái người đã tự sát ấy…

- Thật ư? Anh trông thấy nó thật ư? Thế nó đâu rồi?

- Kraft đã xé vụn nó.

- Trước mặt anh à? Anh trông thấy à?

- Trước mặt tôi. Anh ấy đã xé vụn, có lẽ trước khi chết… Tôi đâu có

ngờ anh ấy sẽ tự sát…

- Vậy là nó không còn nữa, lạy Chúa! - chị ta nói thong thả, thở dài và

làm dấu thánh.

Tôi không lừa dối chị ta. Nghĩa là tôi có nói dối, bởi vì bức thư ấy tôi

giữ, chứ không phải Kraft, nhưng đó chỉ là tiểu tiết; còn điều quan trọng
nhất thì tôi không nói dối, bởi lẽ lúc tôi nói dối như thế, tôi đã quyết định sẽ
đốt nó ngay tối hôm ấy. Tôi thề rằng nếu lúc ấy nó ở trong túi tôi, thì tôi sẽ
rút ra và trao cho chị ta; nhưng tôi để nó ở nhà, chứ không mang theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.