CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 319

- Thưa tiểu thư, hình như tiểu thư thường ghé thăm bà Daria

Onisimovna ở nhà công tước thì phải? Liệu tiểu thư có thể chuyển giúp tôi
số tiền ba trăm rúp cho công tước hay chăng?

Tôi rút tiền chìa cho Liza. Độc giả tin không, mấy lời đó được tôi nói

ra không nhằm mục đích gì hết, nghĩa là tôi không định bóng gió điều gì.
Vả không thể nói bóng gió gì được, bởi tôi lúc ấy hoàn toàn không hay biết
chuyện gì. Tôi chỉ muốn châm chọc con bé một chút cho bõ tức, đại loại
theo kiểu, này tiểu thư, đừng có chõ mũi vào chuyện người khác; còn nếu
không chõ mũi không được, thì tiểu thư hãy tự đi gặp vị công tước, tay sĩ
quan trẻ ấy và nói với anh ta. Nhưng tôi kinh ngạc vô cùng khi mẹ tôi bỗng
đứng dậy, giơ ngón tay trỏ dọa tôi, nói gằn giọng:

- Đừng có làm thế! Đừng có làm thế!

Tôi không thể ngờ mẹ tôi lại như vậy, tôi bật dậy, nửa sợ hãi, nửa đau

khổ, tim đau nhói vì chợt đoán đã xảy ra một chuyện gì rất nặng nề. Nhưng
mẹ tôi không chịu đựng được lâu: bà đưa hai tay ôm mặt, bước nhanh ra
khỏi phòng. Liza không thèm nhìn về phía tôi, bước theo mẹ. Dì Prutkova
im lặng nhìn tôi nửa phút:

- Không lẽ hắn quả thật muốn gây chuyện? - dì thốt lên bí hiểm, kinh

ngạc nhìn tôi, không đợi tôi trả lời, cũng chạy theo hai người kia.

Versilov khó chịu đứng dậy, vào góc nhà lấy mũ, rồi làu bàu nói, vẻ

chế nhạo:

- Tôi cho rằng anh hoàn toàn không ngớ ngẩn, mà chỉ ngây thơ thôi.

Nếu họ quay lại, anh bảo đừng đợi tôi, tôi đi dạo một lát.

Tôi còn lại một mình, thoạt đầu tôi thấy lạ, sau đó tôi tự ái, cuối cùng

tôi thấy rõ mình có lỗi. Cần nói rằng tôi chưa biết mình có lỗi trong chuyện
gì, mà chỉ lờ mờ cảm thấy như vậy thôi. Tôi ngồi bên cửa sổ chờ họ. Mươi
phút sau, tôi cũng lấy mũ và đi lên căn gác áp mái của tôi. Tôi biết họ,
nghĩa là mẹ tôi và Liza, đang ở đó, còn dì Prutkova thì đã ra về. Tôi thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.