CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 320

hai người đang ngồi thì thầm trên đi-văng của tôi. Thấy tôi, cả hai người
lập tức ngừng nói. Tôi ngạc nhiên vì họ không giận tôi nữa, mẹ tôi còn mỉm
cười với tôi. Tôi nói:

- Mẹ, con xin lỗi…

- Ồ không sao, - mẹ tôi ngắt lời, - các con hãy yêu thương nhau, đừng

bao giờ cãi nhau, thì Chúa sẽ ban phúc cho.

Liza nói, giọng tình cảm:

- Anh ấy sẽ không bao giờ mắng con đâu mẹ ạ!

- Cái dì Prutkova ấy không đến thì đã không có chuyện gì, sao dì ấy tệ

thế kia chứ! - Tôi kêu lên.

- Mẹ thấy chưa? Mẹ nghe thấy chưa? - Liza chỉ tôi, nói.

Tôi tuyên bố:

- Xin nói với mẹ và em như thế này: nếu gầm trời này xấu xa, thì chỉ

có tôi xấu xa, còn lại tất cả đều đẹp đẽ!

- Anh Arkady, đừng giận nữa, kẻo quả thật anh không còn…

- Về chuyện bài bạc phải không? Mẹ ơi, con sẽ thôi; hôm nay là lần

cuối, nhất là sau khi Andrei Petrovich tuyên bố rằng ông không có một xu
nào ở chỗ công tước. Mẹ không biết con xấu hổ như thế nào đâu… Con cần
phải giải thích với Andrei Petrovich… Mẹ yêu quý, lần trước con có nói…
những lời… mẹ ơi, con nói dối đấy, con muốn tin một cách chân thành, con
chỉ nói bậy thế, chứ con rất yêu Chúa…

Lần trước đã đề cập chuyện tôn giáo, mẹ tôi rất buồn và lo lắng. Bây

giờ nghe tôi nói vậy, bà mỉm cười với tôi như với một đứa bé:

- Arkady, Chúa sẽ tha thứ hết thẩy, cả lời nói bậy lẫn việc làm bậy của

con. Chúa là người cha, Chúa không cần gì, và Người sẽ bừng sáng ngay cả
trong bóng tối…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.