CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 329

- Ông cảnh sát, ông hãy buộc người này về đồn cùng chúng tôi!

Tôi nói nhỏ với Versilov:

- Không lẽ chúng ta phải đến đồn cảnh sát? Thôi, thây kệ gã cho rồi!

- Không được, anh bạn ạ. Ngoài đường phố người ta cứ bỏ qua như

thế, cho nên có lắm chuyện khó chịu. Nếu mỗi người thực hiện nghĩa vụ
của mình, thì tất cả cùng có lợi. C’est comique, mais c’est se que nous
ferons
.

[4]

Đi chừng trăm bước, viên trung úy trở nên bạo dạn hơn, gã cứ luôn

miệng bảo vì “mấy đồng xu” thật “không đáng thế này”. Cuối cùng gã bắt
đầu thì thào gì đó với viên cảnh sát. Viên cảnh sát, một người biết điều và
rõ ràng không ưa những trò lộn xộn ngoài đường phố, hình như có phần
đứng về phía gã trung úy-ăn xin, lẩm bẩm trả lời gã trung úy rằng “bây giờ
không thể”, rằng “sự việc đã đến nước này”, nếu “ông chịu xin lỗi, và ngài
kia đồng ý tha lỗi, thì may ra…”

Gã trung úy-ăn xin nói to:

- Thưa ngài, chúng ta đi đâu làm gì cho mệt kia chứ? Tôi hỏi ngài, đi

đến đấy thì có gì hay ho nào? Nếu một người bất hạnh và thất thế muốn xin
lỗi, và nếu rốt cuộc ngài muốn hắn phải hạ mình, thì… Khỉ thật, chúng ta
đang ở ngoài đường, chứ có phải ở trong khách sạn đâu kia chứ! Ở ngoài
đường thì xin lỗi một tiếng là xong…

Versilov dừng lại và bỗng cười phá lên; tôi cứ tưởng toàn bộ chuyện

này ông tạo ra làm trò vui, nhưng hóa ra không phải vậy.

Ông nói:

- Thưa ông sĩ quan, tôi hoàn toàn tha lỗi cho ông, và phải nói rằng ông

là người rất có năng lực. Ông cứ việc hành động như thế ở trong khách sạn,
vì chẳng bao lâu nữa, ở trong khách sạn cũng chỉ cần xin lỗi một câu là
xong; còn đây là hai đồng hai hào, tôi biếu ông để ông ăn uống một bữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.