CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 390

- Mẹ nhớ, con ạ, mẹ suốt đời có lỗi với con; mẹ sinh ra con, nhưng mẹ

từng không biết con.

- Ông ta có lỗi trong chuyện đó, mẹ ạ; ông ta có lỗi trong mọi chuyện;

ông ta không hề yêu mẹ con ta.

- Không, ông ấy có yêu đấy con ạ.

- Đi thôi, mẹ.

- Mẹ bỏ ông ấy đi đâu kia chứ, ông ấy nào có sung sướng gì?

- Liza đâu mẹ?

- Nó đang nằm trên kia; nó bị bệnh. Mẹ sợ. Bọn họ nói gì vậy? Họ tức

ông ấy lắm ư? Họ sẽ làm gì ông ấy? Ông ấy đi đâu thế? Lão sĩ quan ban
nãy đe dọa gì vậy?

- Ông ta sẽ chẳng sao cả đâu, mẹ ạ. Sẽ không có gì xảy ra với ông ta

hết. Con người ông ta là như thế đấy! Kìa dì Prutkova đến kìa, mẹ cứ hỏi dì
ấy thì biết, nếu mẹ không tin con. (Dì Prutkova đột nhiên bước vào phòng).
Tạm biệt mẹ, con sẽ trở lại, và con vẫn sẽ đề nghị mẹ như vừa rồi.

Tôi chạy ra. Tôi không thể nhìn mặt bất cứ ai nữa, không chỉ dì

Prutkova; mẹ tôi cũng làm khổ tôi. Tôi chỉ muốn ở một mình.

5.

Nhưng tôi đi chưa hết một dãy phố thì cảm thấy không thể đi tiếp, vì

xung quanh mình toàn là những người xa lạ và vô can. Nhưng đi đâu bây
giờ? Ai cần đến tôi và tôi biết làm gì đây? Tôi như một cái máy đi dò dẫm
đến nhà công tước Sokolsky mà không nghĩ gì đến anh ta. Anh ta không có
nhà. Tôi bảo Petr (người của anh ta) rằng tôi sẽ đợi trong phòng làm việc
(tôi đã nhiều lần làm như vậy). Phòng làm việc của anh ta rất cao và rộng,
có nhiều đồ gỗ. Tôi đi vào góc tối nhất, ngồi xuống đi-văng, chống khuỷu
tay lên bàn, hai tay ôm đầu. Phải, câu hỏi “Ta làm gì đây?” tôi vẫn chưa tìm
ra lời giải đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.