CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 437

- Rất yên ổn cậu ạ.

- Bao giờ mà cô ấy chả yên ổn.

- Thưa vâng.

Tôi hết chịu nổi, bỗng quát lên:

- Nếu bà đến đây để đưa chuyện, thì hãy nhớ rằng tôi chẳng quan tâm

cái gì cả, tôi đã quyết định từ bỏ hết thảy, tất cả mọi người; tôi sẽ đi khỏi
đây!…

Tôi ngừng lại vì chợt nhớ ra. Bà ta không đáng để tôi giải thích các

mục đích mới của tôi. Bà ta nghe tôi không chút ngạc nhiên hay xúc động,
nhưng lại im lặng. Bỗng bà ta đứng lên, đi ra cửa và ngó sang phòng bên
cạnh. Biết rằng không có ai, chỉ có bà ta và tôi, bà ta đủng đỉnh trở vào và
ngồi xuống chỗ cũ.

Tôi bỗng cười to:

- Hay thật!

- Này, cậu có thuê căn hộ ở đằng ấy nữa không? - Bà Nastia bỗng cúi

về phía tôi, thấp giọng hỏi, hệt như đây là mục đích chính mà vì nó bà ta
đến đây.

- Căn hộ à? Tôi không rõ. Có thể tôi sẽ trở lại… Tôi chưa biết…

- Vợ chồng chủ nhà ở đấy rất mong cậu trở lại. Andrei Petrovich bảo

họ rằng thể nào cậu cũng trở lại.

- Bà hỏi để làm gì?

- Cô Anna Andreevna cũng muốn biết; họ rất hài lòng khi biết cậu sẽ ở

lại.

- Tại sao cô ta biết thể nào tôi cũng sẽ ở lại đó?

Tôi đã định hỏi “và cô ta biết để làm gì?” nhưng lại thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.