CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 445

- Makar Ivanovich, ông tìm thấy thằng bé này như thế nào vậy?

Ông già nghiêm mặt đáp:

- Chúa phù hộ cho cậu ấy, tôi tình cờ vớ được đấy.

Mọi người cười phá lên vì chữ “vớ được”, gã bác sĩ cười hăng nhất.

Tôi thì nghiến răng. Tôi không biết mấy người kia đã thỏa thuận trước với
nhau. Versilov, gã bác sĩ và dì Prutkova ba ngày trước đây đã bàn nhau
bằng mọi cách làm cho mẹ tôi bớt lo lắng về tình trạng vô vọng của ông già
Makar Ivanovich Dolgoruky. Bởi vậy mọi người mới pha trò và cười vui;
riêng gã bác sĩ ngây ngô, đương nhiên gã không biết pha trò, nên tôi mới
nhiễu sự như vậy. Giả dụ tôi biết họ đã thỏa thuận, thì tôi đã im lặng. Liza
cũng không biết gì.

Tôi ngồi, nghe câu được câu chăng; họ cười cười nói nói, còn tôi trong

đầu cứ lởn vởn những tin tức mà bà Nastasia Egoronvna nói ban nãy, tôi
không quên được. Tôi cứ hình dung cái cảnh bà ta ngồi nhìn tôi, rồi đứng
dậy cẩn thận ngó sang phòng bên. Cuối cùng mọi người cười ồ: không hiểu
vì lí do gì, dì Prutkova gọi gã bác sĩ là “kẻ vô thần”. “Ồ, tất cả đám bác sĩ
các cậu đều là những kẻ vô thần!”…

Gã bác sĩ kêu lên, giả bộ tự ái, tìm trọng tài phân xử:

- Makar Ivanovich, bác bảo cháu có phải là kẻ vô thần hay không?

- Cậu ấy à, không, cậu không phải là kẻ vô thần - ông già trả lời chậm

rãi, chăm chú nhìn gã. Rồi ông lắc đầu: - Không, lạy Chúa, cậu là một
người vui tính.

- Ai vui tính, thì không phải là kẻ vô thần. - Gã bác sĩ nhận xét mỉa

mai.

- Kể ra đó cũng là một tư tưởng. - Versilov nói, nhưng không cười.

Tôi bất giác reo lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.