CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 448

Dolgoruky khỏi bị chói mắt. Nhưng ở cửa sổ bây giờ không phải mành
mành, mà là tấm rèm, thành thử bậu cửa sổ phía trên vẫn để hở một phần,
vì ông già sẽ rất khổ sở nếu không được nhìn thấy ánh nắng. Lúc này chúng
tôi ngồi trò chuyện tới lúc tia nắng bỗng chiếu thẳng vào mặt Makar
Ivanovich. Mải nói, ông già không để ý, nhưng vừa nói ông vừa tự động
nghiêng đầu sang một bên để tránh ánh sáng chói chiếu vào con mắt đang
đau. Mẹ tôi đứng cạnh ông, đã mấy lần lo ngại nhìn ra cửa sổ; chỉ cần dùng
vật gì đó che cửa sổ là ổn; nhưng để khỏi cản trở câu chuyện, mẹ tôi lại tìm
cách kéo ghế xê dịch hai, ba gang tay là ổn. Mẹ tôi mấy lần cúi xuống kéo
thử, nhưng cái ghế không động đậy. Makar Ivanovich cảm nhận được cố
gắng của mẹ tôi, trong lúc nói hăng say, một cách hoàn toàn vô ý thức, ông
già mấy lần thử nhổm dậy, song hai chân ông không chịu vâng lời ông. Mẹ
tôi thì cứ rán sức mà kéo, và cái cảnh ấy cuối cùng làm cho Liza nổi giận.
Tôi nhớ mấy lần ánh mắt Liza long lên khó chịu, nhưng thoạt tiên tôi không
biết tại sao, vả lại tôi đang mải nghe. Bỗng Liza bỗng nói như gắt với
Makar Ivanovich:

- Ông hãy nhổm dậy một chút, ông không thấy mẹ tôi vất vả hay sao!

Ông già nhìn Liza, hiểu ngay và vội vàng nhổm dậy, song vô ích: ông

chỉ nhổm lên được một chút đã rơi phịch xuống.

- Không nổi rồi, con ạ, - ông già trả lời với vẻ than thở.

- Ông kể hết cả một quyển sách thì được, thế mà lại không đủ sức

động đậy một tí hay sao?

- Liza! - Dì Prutkova gọi.

Makar Ivanovich lại cố thử một lần nữa.

- Ông hãy lấy cái nạng ở bên cạnh ấy, có nạng sẽ đứng lên được! -

Liza tiếp tục gắt gỏng.

- Đúng đấy! - ông già nói và chộp chộp lấy cây nạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.