CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 487

3.

Sáng hôm sau tôi ra khỏi nhà tuy vào lúc mười giờ, song tôi cố nhẹ

bước, không nói lời từ biệt, nghĩa là tôi đã chuồn đi. Tại sao tôi làm như
thế, tôi không biết; nhưng giả dụ mẹ tôi có biết tôi ra đi mà nói gì với tôi,
hẳn tôi sẽ trả lời bà một cách bất nhã. Khi tôi ra ngoài phố và hít thở không
khí lạnh, tôi chợt rùng mình vì cảm giác rất mạnh, gần như của thú vật mà
tôi gọi là cảm giác của loài ăn thịt. Tôi đi đâu, để làm gì đây? Điều này
hoàn toàn bất định, đồng thời mang tính chất của loài ăn thịt. Tôi vừa sợ,
vừa vui.

“Ta sẽ vấy bẩn hay không vấy bẩn hôm nay đây?” Tôi nghĩ thầm rằng

bước đi hôm nay sẽ mang tính quyết định và không thể sửa lại cho toàn bộ
cuộc đời. Nhưng không nên nói úp mở nữa.

Tôi đi thẳng đến nhà tù gặp công tước Sokolsky. Tôi có trong tay lá

thư của dì Prutkova gửi giám ngục, nên y đón tôi rất tử tế. Tôi không biết y
có phải là người tốt hay không, và tôi cho rằng cái đó là thừa; nhưng y đã
lịch sự nhường căn phòng của y cho tôi và công tước gặp nhau. Căn phòng
ở đây cũng như mọi căn phòng của công chức thông thường, tôi cũng nghĩ
khỏi cần miêu tả nó. Vậy là trong phòng chỉ còn lại tôi và công tước.

Công tước ra gặp tôi trong bộ quần áo bán quân phục, mặc ở gia đình,

nhưng rất sạch sẽ, cổ đeo cà-vạt khá bảnh, đầu tóc chải chuốt, nhưng da
xanh và vàng. Ngay cả mắt anh ta, tôi cũng thấy có màu vàng. Tóm lại, bề
ngoài anh ta thay đổi đến nỗi tôi thậm chí dừng lại ngơ ngác. Tôi thốt lên:

- Cậu thay đổi nhiều quá!

- Không sao! Ngồi đi, chú bồ câu của tôi, - anh ta kiểu cách chỉ cho tôi

cái ghế bành và ngồi xuống đối diện. - Chúng ta hãy đi vào vấn đề chính:
ông thấy đấy, Aleksei Makarovich thân mến…

- Arkady chứ, - tôi chữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.