CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 535

Versilov và mẹ tôi đang đứng, Versilov ôm chặt mẹ tôi vào lòng.

Makar Ivanovich, như thường lệ, ngồi trên cái ghế băng nhỏ, song dường
như kiệt sức, nên Liza phỉa cố dùng hai tay đỡ vai ông già để ông già khỏi
ngã; song rõ ràng là ông già sắp đổ. Tôi vội bước tới gần và rùng mình
đoán ra: ông già đã chết.

Makar Ivanovich tắt thở chừng một lúc trước khi tôi về. Mươi phút

trước, ông già vẫn cảm thấy như mọi ngày. Lúc ấy bên cạnh ông chỉ có một
mình Liza. Nó kể cho ông nghe về nỗi đau khổ của nó, còn ông thì xoa tóc
nó như hôm qua. Bỗng dưng ông run rẩy (Liza kể lại), ông muốn nhổm
dậy, định kêu lên và lặng lẽ đổ người sang phía bên trái. Versilov nói: “Vỡ
tim!” Liza gọi ầm cả nhà, thế là mọi người chạy tới, chỉ mới một phút trước
lúc tôi về đến nơi.

Versilov bảo tôi:

- Arkady, hãy chạy ngay đến nhà dì Prutkova. Bà ấy nhất định phải có

mặt ở đây. Bảo bà ấy đến ngay. Kêu xe đi cho nhanh. Mau lên, tôi van anh
đấy!

Mắt ông sáng lên - tôi nhớ rõ như vậy. Trên mặt ông tôi không thấy có

vẻ gì là thương tiếc. Chỉ có mẹ tôi, Liza và Lukeria khóc lóc. Còn Versilov,
ngược lại, và tôi nhớ rất rõ, mặt ông lộ rõ vẻ xúc động lạ thường, gần như
sự mừng rỡ. Tôi chạy đi mời dì Prutkova.

Đường không xa, như đã nói. Tôi không gọi xe, mà chạy bộ một mạch

không nghỉ. Đầu óc lờ mờ, thậm chí nhẹ nhõm. Tôi hiểu rằng đã xảy ra một
điều căn bản. Tôi không còn say rượu chút nào, mọi ý nghĩ tầm thường
cũng biến mất khi tôi bấm chuông nhà dì Prutkova.

- Đi vắng rồi! - Chị bếp mở cửa và định khép lại luôn.

- Đi vắng là thế nào? - Tôi xộc vào phòng trước. - Không thể đi vắng!

Makar Ivanovich chết rồi.

- Cái gi-ì! - Từ trong phòng khách vọng ra tiếng kêu của dì Prutkova.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.