CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 566

thể đau khổ thật sự và đi tới các bi kịch như vậy? Song tối hôm ấy tôi nghĩ
hơi khác, tôi nói hoàn toàn không phải để nịnh ông, mà là với ý tức giận:

- Toàn bộ sự phát triển của ba, toàn bộ tâm hồn ba có được do ba đau

khổ và đấu tranh suốt cả đời; còn toàn bộ sự hoàn thiện của nàng là tự
nhiên mà có cơ đấy. Thật không bình đẳng… Phụ nữ người ta không thích
như vậy.

- Sự hoàn thiện? Sự hoàn thiện của nàng ư? Nàng ta chẳng có gì hoàn

thiện cả! - Ông nói, như thể ngạc nhiên trước lời lẽ của tôi. - Đó là người
phụ nữ tầm thường nhất, thậm chí tệ hại nhất… Nhưng nàng ta lẽ ra phải có
đủ mọi sự hoàn thiện!

- Sao lại phải có?

- Bởi lẽ khi có quyền lực như thế, nàng nhất định phải có mọi sự hoàn

thiện. - Ông kêu lên khó chịu.

Tôi vô tình bật ra:

- Đáng buồn nhất là bây giờ ba vẫn còn bị khổ sở vì chuyện đó!

- Bây giờ ư? Khổ sở ư? - Ông nhắc lại lời tôi và dừng chân trước mặt

tôi như ngơ ngác. Rồi đột nhiên một nụ cười lặng lẽ, đăm chiêu kéo dài làm
rạng rỡ khuôn mặt ông, ông giơ một ngón tay lên như đang suy nghĩ. Sau
đó ông bừng tỉnh hẳn, ông chộp bức thư đã bóc ở trên bàn và ném trước
mặt tôi:

- Con đọc đi! Nhất định con phải biết… Và con khơi lại câu chuyện hồ

đồ ấy làm gì mãi thế!… Nó chỉ gây bao khó chịu trong lòng ba!…

Tôi không thể diễn tả sự ngạc nhiên của tôi. Đây là bức thư nàng gửi

cho ông và ông nhận được lúc gần năm giờ chiều nay. Tôi đọc và hầu như
run lên vì xúc động. Thư không dài, nhưng được viết thẳng thắn và chân
thành đến mức tôi có cảm giác nhìn thấy nàng trước mặt và nghe nàng nói.
Nàng hết sức thành thật (do đó rất cảm động) thú nhận là nàng sợ ông rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.