CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 574

già và cũng không theo lối cũ. Nhưng đó là nguyện vọng tha thiết của mẹ
tôi và dì Prutkova.

Tất nhiên tôi không chờ đợi gặp họ vui vẻ, nhưng nỗi đau buồn và lo

lắng đặc biệt lộ rõ trong mắt họ khiến tôi ngạc nhiên, và tôi lập tức kết luận
rằng “hẳn không phải chỉ vì một việc Makar Ivanovich qua đời”. Tất cả
những cái đó, tôi nhắc lại, tôi nhớ như in.

Dẫu vậy, tôi vẫn âu yếm ôm mẹ tôi và hỏi luôn về ông. Ánh mắt mẹ

tôi bừng lên vẻ tò mò đầy lo ngại. Tôi kể rằng hai cha con tôi ngồi với nhau
suốt buổi tối hôm qua, đến tận khuya, nhưng hôm nay ông ra khỏi nhà từ
sáng sớm, tuy đêm qua lúc chia tay, ông hẹn tôi sáng nay hãy đến chỗ ông
sớm một chút. Mẹ tôi không nói gì, dì Prutkova thì giơ ngón tay dọa tôi.

- Tạm biệt anh Arkady. - Bỗng Liza nói và bước nhanh ra cửa.

Tôi tất nhiên đuổi theo nó. Nó dừng chân ở cửa chính và nói nhỏ:

- Em nghĩ rằng anh sẽ đoán ra và đến đây.

- Chính em cũng không biết. Có lẽ là đoạn kết “câu chuyện muôn

thở”. Ông ấy không đến, còn họ thì nắm được vài tin tức gì đó. Họ sẽ
không kể cho anh biết đâu, anh đừng lo, cũng đừng căn vặn. Nhưng mẹ lo
lắm. Em chưa hỏi gì họ đâu. Tạm biệt.

Nó đóng cửa lại.

Tôi chạy ra theo, hỏi:

- Liza, còn bản thân em không sao chứ?

Vẻ rầu rĩ tuyệt vọng của Liza làm cho tôi đau nhói trong tim. Nó nhìn

tôi không ra tức bực hay giận dỗi, chỉ mỉm cười chua chát và phẩy tay:

- Nếu chết được thì càng hay

Từ cầu thang nó nói rồi bỏ đi. Đó là nó nói đến công tước Sokolsky,

anh ta đang ở trong trạng thái hôn mê. Tôi nghĩ bụng: “Câu chuyện muôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.