CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 599

lên như vị bác sĩ kia… Cũng chẳng hiểu tại sao hôm nay tự dưng tôi lại nhớ
đến vị bác sĩ kia, nhớ đến y rồi không sao gạt bỏ đi được. Sofia biết không,
đây, tôi lại cầm bức tượng thánh (ông cầm nó lên, xoay xoay trong tay) và
tôi chỉ muốn, ngay bây giờ, đập mạnh nó vào lò sưởi ở góc nhà. Tôi tin
rằng nó sẽ vỡ đôi, chắc chắn vỡ đôi cho mà xem.

Cái chính là ông nói điều đó một cách hoàn toàn chân thành, không hề

giả bộ, vì thế nghe càng đáng sợ; hình như quả thật ông đang sợ hãi điều gì;
tôi thấy hai tay ông run run.

Mẹ tôi giơ hai tay kêu lên:

- Andrei Petrovich!

Dì Prutkova bật dậy, nói:

- Hãy đặt tượng thánh xuống, để cho nó yên, Andrei Petrovich! Ông

hãy cởi áo khoác và đi nằm nghỉ! Arkady, mau đi mời bác sĩ!

Versilov chăm chú nhìn chúng tôi, nói nhỏ:

- Nhưng mà… nhưng mà sao các vị cứ cuống lên thế?

Đoạn ông tì hai khuỷu tay xuống bàn, dùng cả hai tay ôm đầu.

- Tôi làm cho các vị hoảng sợ, nhưng thế này các bạn ạ, hãy an ủi tôi

một chút, hãy ngồi xuống và tất cả hãy bình tĩnh lại - dù chỉ một phút thôi!
Sofia, tôi đến đây hoàn toàn không phải để nói chuyện đó; tôi đến để báo
tin, về một chuyện khác hẳn. Tạm biệt, Sofia thân yêu, tôi sẽ lại lãng du
một chuyến, như đã mấy phen tôi tạm biệt mình… Tất nhiên, một lúc nào
đó tôi sẽ lại về với mình - về điểm này thì mình là nơi tôi nhất định phải
đến. Tôi còn biết đến với ai, khi tất cả chấm dứt? Sofia ơi, mình hãy tin
rằng bây giờ tôi đến với mình như đến với thiên thần, chứ hoàn toàn không
phải đến chỗ kẻ thù, mình là kẻ thù của tôi sao được, làm kẻ thù của tôi sao
được! Đừng nghĩ tôi đến để đập vỡ bức tượng thánh này, bởi vì mình biết
không, dẫu sao tôi vẫn muốn đập vỡ nó…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.