CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 600

Trước khi dì Prutkova kêu lên: “Hãy đặt xuống!” dì đã giằng lấy bức

tượng thánh từ tay ông. Bỗng Versilov đứng bật dậy, chộp lại nó khỏi tay dì
Prutkova, giận dữ vung mạnh vào góc lò sưởi. Bức tượng thánh vỡ đúng
thành hai mảnh… Versilov quay về phía chúng tôi, mặt ông chợt đỏ bừng,
từng đường nét trên mặt run run:

- Đừng hiểu theo lối bóng gì, Sofia, tôi đập vỡ không phải di vật của

Makar đâu, mà chỉ là vì muốn đập vỡ… Thể nào rồi tôi cũng sẽ trở về, với
thiên thần cuối cùng của mình! Mà có hiểu theo lối bóng gió cũng được, vì
điều đó nhất định sẽ xảy ra!..

Rồi ông vội vã ra khỏi phòng, qua gian bếp (nơi ông để áo lông và

mũ). Tôi không miêu tả chi tiết điều gì xảy ra với mẹ tôi: bà sợ hết hồn, hai
tay chắp lại trước ngực, bà chợt gọi theo:

- Andrei Petrovich, hãy quay lại dù chỉ để từ biệt, mình ơi!

- Ông ta sẽ trở lại, Sofia! Đừng lo! - Dì Prutkova tức run cả người, nói

to. - Cô nghe rồi đấy, ông ta hứa sẽ trở về mà! Cứ để cho ông ta lãng du
một phen cuối cùng. Lúc già rồi, ngoài cô ra, sẽ chẳng có ai săn sóc ông ta
đâu! Vậy là tự ông ta tuyên bố đấy, không biết ngượng…

Về phần anh em tôi, thì Liza ngất đi. Tôi định chạy theo Versilov,

nhưng tôi bước vội lại ôm lấy mẹ tôi. Chị bếp Lukeria mang cốc nước lại
cho Liza. Mẹ tôi nhanh chóng hồi tỉnh: bà buông người xuống đi-văng, đưa
hai tay ôm mặt mà khóc.

Bỗng dì Prutkova như chợt nhớ ra, hét to:

- Nhưng… nhưng hãy đuổi theo ông ta! Mau đuổi theo ông ta, mau…

đừng rời ông ta nửa bước, mau, mau lên! - Dì kéo tôi khỏi chỗ mẹ tôi. - Mà
thôi, tôi tự đuổi theo ông ta vậy!

Mẹ tôi bỗng giục tôi:

- Arkady, đuổi theo ba con, nhanh lên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.