CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 637

cháu không nói dối đâu!

- Thì lấy ra đi xem nào!

- Không được, cháu nhắc lại với dì: Cháu sẽ lặng lẽ đặt bức thư, có dì

làm chứng, trước mặt chị ta và sẽ bỏ đi, nhưng phải để chị ta nhìn thấy tận
mắt rằng cháu tự tay, tự nguyện trao nó cho chị ta, không ai ép buộc, không
cần ban thưởng.

- Còn ra vẻ ta đây nữa? Đồ chó ghẻ, si mê quá chứ gì?

- Dì muốn chửi bới như thế nào tùy dì, cháu đáng bị chửi, cháu không

tự ái. Ồ, dù chị ta có coi cháu là một cậu bé mưu toan này nọ; nhưng chị ta
phải thừa nhận rằng cháu đã chiến thắng chính mình, cháu đã đặt hạnh phúc
của chị ta lên trên hết! Không sao cả, dì Prutkova ạ! Không sao cả! Cháu tự
nhủ: can đảm và hi vọng! Dẫu đó là bước vào đời đầu tiên của cháu, song
nó đã kết thúc tốt đẹp, cao thượng! Còn việc cháu yêu chị ta, - tôi nói tiếp,
mắt sáng lên đầy hứng khởi, - thì cháu không hề xấu hổ. Mẹ cháu là thiên
thần trên trời, còn nàng là nữ hoàng dưới trần thế! Versilov ông ấy sẽ trở về
với mẹ cháu, cháu sẽ không có gì hổ thẹn với bà; cháu đã nấp sau rèm,
nghe nàng nói chuyện với Versilov… ồ cả ba người chúng cháu đều là
“những người điên như nhau”. Dì biết câu nói “những người điên như
nhau” là của ai không? Của Andrei Petrovich đấy! Dì biết không, có khi
“những người điên như nhau” nhiều hơn con số ba cũng nên. Cháu đánh
cuộc rằng dì là người thứ tư trong số “những người điên như nhau”! Nếu dì
muốn, cháu dám đánh cuộc với dì, rằng suốt đời chính dì si mê Andrei
Petrovich, có khi bây giờ vẫn vậy.

Tôi nhắc lại, tôi đang say sưa với thứ hạnh phúc nào đó, nhưng tôi

không kịp nói hết: bà đột nhiên túm tóc tôi kéo xuống dưới hai lần thật
mạnh, rồi buông tay, bước vào góc phòng, quay mặt vào góc mà lấy khăn
tay che mặt.

- Đồ chó con! Từ rày đừng bao giờ nói với ta câu ấy nữa! - Bà vừa nói

vừa khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.