CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 65

Tôi quyết định phải vui lên.

- Ôi đến muộn mất rồi. Anh đã mua nó rồi phải không? - bỗng cạnh tôi

vang lên giọng nói của một ông mặc áo bành-tô xanh, ăn vận rất sang. - Tôi
chậm chân. Tiếc quá! Anh mua với giá bao nhiêu vậy?

- Hai rúp năm copech.

[1]

- Ôi hoài của! Giá anh có thể nhường lại cho tôi?

- Ta ra ngoài kia đi, - tôi nói nhỏ với ông ta, người lặng đi.

- Chúng tôi ra ngoài cầu thang. Tôi nói và có cảm giác lạnh xương

sống:

- Tôi để lại cho ngài với giá mười rúp.

- Những mười rúp! Xin lỗi anh!

- Tùy ngài thôi.

Ông ta trố mắt nhìn tôi: tôi ăn mặc tử tế, hoàn toàn không giống một

gã ăn mày hoặc con buôn.

- Anh làm ơn đi, cuốn album này cũ quá rồi, còn ai cần nó kia chứ?

Cái hộp thực ra đâu có giá trị, anh có thể bán cho ai được kia chứ.

- Ngài đang muốn mua đó thôi.

- Tôi khác, vì hôm qua tôi mới biết, nhưng chỉ một mình tôi thôi! Làm

ơn bớt đi!

- Lẽ ra tôi đòi hai mươi lăm rúp kia đấy; nhưng sợ ngài không đủ tiền,

nên tôi lấy mười rúp cho chắc ăn. Tôi sẽ không bớt một xu. Tôi quay lưng
bỏ đi.

- Thôi bốn rúp vậy, - ông ta đuổi kịp tôi ở ngoài sân, - năm rúp được

không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.