Alphonsine khi thấy ả nói cứ y như thật. Tôi nhắc lại: không có thời gian để
suy xét.
5.
Chúng tôi cùng Trishatov chạy vào bếp, thấy Maria đang hoảng sợ.
Chị ta hết hồn khi thấy tay Lambert lăm lăm khẩu súng ngắn lúc hắn cùng
Versilov bước vào nhà. Chị ta đã nhận tiền thật đấy, song chị ta rất bất ngờ
về khẩu súng. Chị ta đang ngơ ngác, nên vừa thấy tôi, bèn nói luôn:
- Phu nhân tướng quân đã tới, nhưng hai người kia có súng.
Tôi ra lệnh:
- Trishatov, cậu hãy đứng canh chừng trong bếp, nếu nghe tôi gọi thì
xông ngay vào giúp tôi.
Maria mở cửa cho tôi, và tôi luồn ngay vào phòng ngủ của dì
Prutkova, gian buồng chật hẹp chỉ đủ kê chiếc giường của dì, nơi tôi đã đôi
lần vô tình nghe trộm. Tôi ngồi xuống giường và tìm ngay cho mình một
khe hở qua rèm.
Trong phòng khách đang ồn ào. Katerina Nikolaevna bước vào sau hai
người kia chỉ một phút. Tiếng nói to là do Lambert phát ra, tôi nghe rõ từ
trong bếp. Katerina Nikolaevna ngồi trên đi-văng, Lambert đứng trước mặt
nàng và quát tháo như một thằng ngu. Bây giờ tôi hiểu vì sao hắn lại lúng
túng: hắn vội vã, chỉ sợ bị người ta bắt quả tang, về sau tôi sẽ giải thích,
hắn sợ chính ai. Bức thư ở trong tay hắn. Không thấy Versilov trong phòng
khách. Tôi sẵn sàng lao ra khi xuất hiện nguy hiểm đầu tiên. Tôi chỉ kể lại
ý nghĩa các lời nói, có lẽ tôi quên nhiều điều, vì lúc ấy tôi quá hồi hộp,
không thể nhớ mọi chi tiết.
Lambert hùng hổ nói to:
- Bức thư này đáng giá ba mươi ngàn rúp mà cô đã ngạc nhiên! Nó
đáng một trăm ngàn cơ, nhưng tôi chỉ đòi ba mươi ngàn thôi!