CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 96

- Anh lại chuẩn bị đi đâu xa phải không?

- Phải… đi xa.

- Sắp chưa?

- Sắp.

- Không lẽ để đến Vilno, phải mang theo súng hay sao? - tôi hỏi cho

có chuyện, không ngụ ý gì khác, bởi vì chợt tôi trông thấy khẩu súng ngắn,
mà trong đầu chưa biết nói gì.

Kraft quay đi, chăm chú nhìn khẩu súng.

- Không tôi mang súng theo thói quen mà thôi.

- Giả dụ tôi có súng, tôi sẽ giấu biệt nó đi thật kỹ. Anh biết không,

trông hấp dẫn lắm! Tôi có thể không tin vào bệnh dịch tự tử, nhưng nếu có
súng ngay trước mắt, thì lắm lúc dễ bị lôi cuốn.

- Đừng nói chuyện đó, - Kraft nói và bỗng đứng dậy.

Tôi cũng đứng lên, nói:

- Tôi sẽ không bao giờ sử dụng đến nó. Nếu tôi được sống ba cuộc

đời, thì tôi vẫn thấy còn ít.

- Cậu cứ việc sống nhiều hơn, - lời nói tự nhiên bật ra từ miệng Kraft.

Kraft mỉm cười lơ đãng, rất lạ, anh đi thẳng ra cửa, như dẫn tôi đi mà

không để ý mình đang làm gì.

- Chúc anh vạn sự may mắn, Kraft, - tôi nói lúc ra đến cầu thang.

- Có thể lắm, - Kraft trả lời, giọng quả quyết.

- Hẹn gặp lại!

- Cũng có thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.