CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 98

Sự thật là việc con người ấy xuất hiện trong đời tôi, ngay từ thuở bé đã

là cú hích tiền định, từ đó bắt đầu ý tưởng của tôi. Nếu tôi không gặp ông ta
ngày ấy, thì trí óc tôi, nếp nghĩ của tôi, số phận tôi chắc sẽ khác đi, dẫu tính
cách mà số phận định trước cho tôi không thể tránh.

Nhưng hóa ra con người ấy chỉ là mơ ước của tôi thuở nhỏ. Đó là tôi

tự nghĩ ra như thế, chứ thực tế ông ta là một con người khác thấp hơn óc
tưởng tượng của tôi quá nhiều. Tôi đến với con người trong sạch, chứ
không phải như ông ta. Tại sao tôi lại yêu cái con người ấy, một lần cho
mãi mãi, vào giây phút tôi còn thơ dại kia chứ? Cái câu “cho mãi mãi” phải
xóa đi. Khi nào có dịp, tôi sẽ miêu tả cuộc gặp đầu tiên giữa hai chúng tôi:
đó là một giai thoại hoàn toàn rỗng tuếch. Nhưng tôi lại dựng lên thành một
kim tự tháp. Tôi bắt đầu xây dựng cái kim tự tháp ấy từ khi còn nằm dưới
tấm chăn tuổi thơ, khi thiếp đi tôi có thể khóc và mơ tưởng - về những gì? -
hình tôi cũng không biết. Về chuyện người ta bỏ tôi lại ư? Về chuyện người
ta hành hạ tôi ư? Nhưng tôi chỉ bị hành hạ chút ít, có hai năm, ở trọ học ở
nhà Tushar, nơi ông ta đẩy tôi vào đó rồi bỏ đi vĩnh viễn. Sau đó không ai
hành hạ tôi, thậm chí ngược lại, tôi kiêu hãnh nhìn đám bạn học. Vả tôi
không sao chịu nổi cái đám trẻ mồ côi hay rên rỉ, than vãn!

Không gì đáng ghét hơn cái trò mấy đứa trẻ mồ côi hoặc những đứa

con ngoài giá thú bị bỏ rơi tụ tập nhau lại trước đám đông mà than vãn:
“Đây, người ta đối xử với chúng tôi thế này đây!” Chúng nó không hiểu
rằng im lặng sẽ cao thượng hơn hàng chục lần cái trò than vãn. Chỉ những
đứa con được yêu thương mới hay than vãn mà thôi. Tôi nghĩ thế đấy!

Nhưng tức cười không phải cái tôi từng ước mơ thuở nhỏ, mà là khi

tôi đến đây vì cái con người do tôi tưởng tượng ra ấy, tôi lại hầu như quên
biến mục đích chủ yếu của mình. Tôi đến đây giúp ông ta đập tan những lời
vu khống, đè bẹp kẻ thù. Cái tài liệu mà Kraft nói, cái bức thư mà Katerina
Nikolaevna gửi cho Andronikov và rất sợ nó, vì nó có thể hủy hoại cuộc
đời chị ta, đẩy chị ta vào cảnh đói nghèo, cái bức thư mà chị ta tưởng đang
ở trong tay Versilov, hiện nó đang ở trong người tôi, được khâu trong một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.