CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 116

Khuôn mặt anh đột nhiên trắng xanh, mắt đỏ rực lên, phẫn nộ

giống như sắp có một cơn bão quét qua. Anh giận dữ, không kiềm
chế được trừng mắt, người ép sát vào Bạc Hà, tay giơ nắm đấm
nhưng lại run rẩy rồi dừng giữa không trung, rít giọng quát: “Cô dựa
vào cái gì mà cho rằng là tôi làm?”

Trông dáng vẻ của anh thì hoàn toàn bị oan uổng, nhưng Bạc Hà

không có hành động gì, chỉ ngước lên nhìn nắm đấm của anh, bình
tĩnh nói: “Không phải tôi cho rằng, mà chính Đường Lâm nói là anh.
Tịch Duệ Nam, anh còn gì để nói nữa không?”

“Cái - gì? Cô ta nói là tôi làm?” Tịch Duệ Nam có vẻ càng phẫn nộ,

tức đến mức toàn thân run rẩy. “Tôi vốn không quen cô ta. Chuyện
này thật quá hoang đường!”

Bạc Hà lạnh lùng nhìn anh. “Người ta chỉ là học sinh, lẽ nào lại đổ

oan cho anh? Anh đừng có làm bộ làm tịch nữa, thấy thú vị sao?”

Tịch Duệ Nam không trả lời cô, chỉ cắn chặt môi dưới một hồi,

khuôn mặt tái xanh.

Cô đuổi theo anh, quát: “Này, anh đi đâu?” Chắc không phải anh

ta muốn chạy mất chứ?

Tịch Duệ Nam không thèm quay đầu lại, tức giận đùng đùng,

nói: “Tôi đến trường tìm cô ta. Tôi phải hỏi cô ta xem vì sao lại đổ
chuyện này lên đầu tôi?”

Tất cả những phản ứng của Tịch Duệ Nam trước đó còn có thể nói

là làm bộ làm tịch, nhưng anh ta lại muốn đến trường học tìm
Đường Lâm đối chất, điều này thực sự đã vượt ra ngoài dự liệu của
Bạc Hà. Nếu chuyện này do anh ta làm thì bây giờ chắc chắn anh
ta không dám đi. Lẽ nào thật sự không phải anh ta làm? Nhưng rõ
ràng Đường Lâm đã nói là anh ta mà? Sao anh ta lại bày ra bộ dạng bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.