CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 117

oan uổng như thế này? Nếu chuyện này thực sự có liên quan tới
anh ta thì tố chất tâm lý của anh ta quá tốt, có thể đứng trước mặt
cô bé bị hại mà không nhận trách nhiệm đến cùng.

Nhưng mới xuống đến tầng hai, Tịch Duệ Nam liền đi chậm

lại, sau khi đi thêm mấy bậc thang nữa thì dừng bước, thở hồng
hộc, lông mày nhíu lại, dường như đang rất khó chịu.

Bạc Hà đi đến nhìn, bỗng hiểu ra, giọng cười nhạo: “Tịch Duệ

Nam, vừa rồi bảo anh đừng giả bộ nữa, anh lại vẫn cứ giả bộ. Anh nói
xem, anh giả bệnh trước mặt tôi thì có ý nghĩa gì không? Tôi lại chẳng
biết mấy chiêu đó của anh ư? Đừng nói với tôi là bây giờ anh phát
bệnh tim cấp tính nên đi không nổi đấy, tôi có thể gọi 120, bảo họ
dùng xe cấp cứu đưa anh tới bệnh viện. Vừa khéo Đường Lâm vẫn
đang nằm viện, anh cũng không cần đến trường học nữa, trực
tiếp gặp mặt đối chất với cô bé trong bệnh viện. Thế nào, có dám
đi không?”

Câu nói cuối cùng kia, Bạc Hà hoàn toàn sử dụng ngữ khí của

một vị tướng quân. Mà Tịch Duệ Nam giống như đã bị cô đánh
chết, gục đầu thật thấp, một từ cũng chẳng nói được, dường như
đang rất khó thở.

“Được rồi Tịch Duệ Nam, anh đừng có giả bộ, bây giờ đi hay

không đi không còn do anh nữa. Anh không đi tôi sẽ gọi điện thoại
bảo mẹ Đường Lâm đến. Hơn nữa, nói thật cho anh biết, tôi tìm
được chỗ này là do Phó Chính cung cấp địa chỉ, anh đã bị cảnh sát
chú ý rồi, không trốn nổi đâu. Ngoan ngoãn đến xin lỗi rồi bồi
thường người bị hại đi, may ra còn được hưởng khoan hồng.”

Bạc Hà nửa thật nửa giả dọa dẫm. Có lẽ anh ta thật sự bị dọa cho

sợ rồi, lúc này chỉ cúi đầu bước đi mà chẳng phản bác tiếng nào,
rõ ràng anh ta biết không thể trốn tránh được nữa. Cô bám theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.