CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 12

Giọng nói trẻ trung, cũng rất dễ nghe. Âm thanh trong trẻo như

nước suối ùa vào tai Bạc Hà, khiến cô bất giác sững sờ. Giọng nói
này...

Còn chưa kịp suy nghĩ, người thanh niên đó đã đứng lên, thân

hình cao dong dỏng từ từ quay lại, đầu ngẩng lên, lộ ra khuôn mặt
đẹp như một tác phẩm điêu khắc khiến trước mắt người ta sáng
bừng.

Toàn thân Bạc Hà chấn động, sửng sốt nhìn chằm chằm

khuôn mặt đó. Có lẽ phát hiện ra ánh mắt của cô, anh ta cũng nhìn
về phía này, giật mình sững lại.

Hai ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc. Những chuyện cũ

đã qua ngủ vùi trong biển ký ức lại đột nhiên bừng tỉnh, dưới mặt biển
tĩnh lặng, những con sóng ngầm mãnh liệt bắt đầu cuộn trào.

Nhìn thấy khuôn mặt giống như sao mai buổi sớm thu hút sự

chú ý của mọi người đang gần ngay trong gang tấc, Bạc Hà bất
giác không tự chủ, cắn chặt môi dưới, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Gần như đồng thời, anh ta cũng mím chặt bờ môi mỏng thành

một đường thẳng rắn đanh lạnh lẽo. Hai mắt ngưng lại thành hai
điểm đen sâu thăm thẳm, tĩnh mịch vô cùng, dường như cất giấu
màn đêm vô biên trong đó.

Quý Phong nhận ra: “Bạc Hà, hai người quen nhau sao?”

Bạc Hà cắn môi chẳng nói lời nào, còn người thanh niên kia cũng

bình tĩnh, khuôn mặt không chút biểu cảm, quay người dựng chiếc
xe đạp. Không ai trả lời câu hỏi của Quý Phong, nhưng dưới ánh mặt
trời rừng rực giữa trưa này, anh lại rõ ràng cảm thấy không khí xung
quanh biến đổi, tích tụ khí lạnh. Cảm giác lạnh lẽo đến từ Bạc Hà,
cũng đến từ người thanh niên mặc áo sơ mi xanh lam kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.