cũng phải xem là đối với ai nữa, đối với Tịch Duệ Nam, cô chẳng
cảm thấy không tốt ở điểm nào.
Sáng sớm hôm sau, lúc Bạc Hà đi học, mới ra khỏi cửa tiểu khu thì
bất ngờ nhìn thấy Tịch Duệ Nam. Cậu ngồi trên chiếc xe địa hình
đẹp đẽ kia, một chân chống xuống đất, lặng lẽ nằm rạp trên tay
lái. Ánh nắng mai màu vàng kim lấp lánh trên tóc cậu, cặp mắt
vốn vô cùng trong sáng lúc này lại tối sầm, u ám.
Thấy cô đi ra, cậu liền đạp xe lướt nhanh đến trước mặt cô,
giọng nói lạnh lùng: “Chuyện tối qua cậu nhìn thấy, tốt nhất
đừng có nói với người khác, dù chỉ là một chữ.”
Hóa ra cậu ta vì chuyện này mà sáng sớm đã chạy đến đây đợi cô,
xem ra con người này rất coi trọng thể diện. Nhưng đã cầu cạnh
người ta thì phải lịch sự một chút chứ? Cậu ta vẫn trưng ra bộ dạng
chẳng coi ai ra gì, còn nói như hạ lệnh, Bạc Hà liền không chút
khách sáo. “Miệng mọc trên người tôi, tôi thích nói với ai cậu quản
được sao?”
Tịch Duệ Nam lạnh lùng móc từ trong túi ra một tờ hóa đơn, nói:
“Nếu như vậy, phiền cậu bồi thường cho tôi chiếc MP3 này, hôm
qua cậu đụng vào tôi nên nó bị rơi hỏng rồi.”
Năm 2000, MP3 thuộc loại hàng hóa cao cấp, giá đến mấy
nghìn tệ một chiếc. Người bình thường làm sao nỡ tiêu số tiền đủ
mua một chiếc ti vi màu để mua một thứ đồ chơi nhỏ như vậy. Bạc
Hà bỗng đần người ra, chiếc MP3 đó đúng là bị rơi hỏng rồi sao?
Không thể nào! Khi đó cậu ta cũng không nói gì mà? Lẽ nào...
“Này, chiều hôm qua tôi va vào cậu, cậu cũng chẳng nói gì, bây
giờ mới đến nói vì tôi đụng vào cậu nên nó bị rơi hỏng. Chắc không
phải sau đó cậu tự làm rơi đấy chứ? Đừng có mà đổ lên người tôi!”