CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 16

“Chính bởi vì em không mặc nên anh mới tặng, muốn xem em

mặc váy thì trông như thế nào. Em đón sinh nhật mà không muốn
tổ chức tiệc, bọn anh chiều theo em, nhưng tháng sau là sinh nhật
lần thứ mười sáu của Vân Vân thì nhất định phải tổ chức tiệc. Đến
khi đó, em hãy mặc chiếc váy này để tham dự nhé! Vân Vân, em nói
xem có được không?”

Quý Vân nhảy nhót vui mừng, không ngừng vỗ tay. “Tốt quá, em

cũng muốn nhìn xem chị Bạc Hà mặc váy trông như thế nào!”

Bạc Hà cười thờ ơ. “Hai người cứ từ từ nghĩ đi nhé!”

“Chị Bạc Hà, bắt đầu từ khi nào chị không mặc váy nữa?”

Quý Vân chống cằm, hiếu kỳ hỏi, khiến ánh mắt của Bạc Hà

ngưng đọng trong khoảnh khắc, lát sau cô hờ hững đáp: “Không nhớ
nữa.”

Không nhớ nữa.

Thật sự không nhớ nữa sao?

Trên thực tế, lần cuối cùng mặc váy là khi nào, Bạc Hà còn nhớ

rất rõ ràng. Tuy cô vẫn luôn muốn quên đi, muốn nhờ dòng chảy
thời gian phủ lấp đi ký ức không đẹp đẽ đó, nhưng hết năm này
đến năm khác đã trôi qua, những mảnh ký ức giống như chiếc
phao cố chấp nổi lên, giống như ánh sáng lạnh lẽo của các vì sao
điểm sáng trên bầu trời đêm lạnh giá.

3

Sau khi ăn trưa cùng với hai anh em nhà họ Quý, Bạc Hà cảm ơn,

từ chối để Quý Phong đưa cô về, bảo anh đưa Quý Vân đến trường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.