CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 17

học là được rồi. Nhìn bọn họ lên xe rời đi, cô lập tức móc điện thoại
ra gọi cho An Nhiên.

Điện thoại vang lên bốn, năm tiếng chuông, An Nhiên mới nghe

máy, giọng nói vô cùng khổ sở: “Bạc đại tiểu thư à! Đêm qua mình
tăng ca đến tận ba giờ mới ngủ đó! Lúc này cậu gọi điện thoại làm
mình tỉnh, thực sự là muốn đòi mạng của mình mà...”

Bạc Hà chỉ dùng một câu nói liền cắt đứt lời oán thán liên miên

không dứt của cô ấy: “An Nhiên, cậu đoán xem vừa rồi mình nhìn
thấy ai? Tịch - Duệ - Nam.”

An Nhiên ở đầu dây bên kia im bặt, rất nhanh sau đó giống

như chú vịt bị giẫm vào chân, lớn tiếng kêu lên ầm ĩ: “Tịch Duệ
Nam? Cậu nói cậu nhìn thấy Tịch Duệ Nam? Đã chín năm không
gặp cậu ấy rồi, có phải cậu ấy vẫn đẹp trai giống như trước kia
không?”

Bạc Hà hận rèn sắt không thành thép. “Cậu thì chỉ nhớ đến

điểm này, đúng là kẻ lấy dung mạo đánh giá con người.”

“Ngôi sao của Thanh Châu nhất trung

(2)

chúng ta, anh chàng đẹp

trai No.1 trong trường được các nữ sinh công nhận, mình làm sao có
thể quên được chứ? Năm đó cậu ấy dù sao cũng là người tình trong
mộng của mình, mình từng thích cậu ấy giống như thích minh tinh
vậy...”

An Nhiên bắt đầu không ngừng cảm khái, thực sự chẳng giống

một cô gái đã hai mươi tư tuổi, ngược lại giống như nháy mắt đã
xuyên không về quãng thời gian chín năm trước đây, quay về làm
cô nữ sinh trung học mười bốn, mười lăm tuổi vô cùng ấu trĩ. Bạc
Hà không nhẫn nại cắt ngang lời cô ấy: “Đủ rồi, đủ rồi, cậu đã
xong chưa vậy? Còn nói tiếp nữa mình sẽ ghi âm lại gửi cho Phó
Chính nghe.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.