CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 170

lưu lạc. Quách Ích xem ra rất coi trọng người bạn kia, chẳng trách
cậu ta không qua lại với Tịch Duệ Nam, rõ ràng là vì mối ác cảm
trong lòng.

An Nhiên ở bên cạnh lại nói năng thẳng tuột: “Chẳng trách tôi

thấy cậu và Tịch Duệ Nam trước nay không nói chuyện, chính là vì
chuyện Châu Thiên Nghị thua cậu ấy phải không? Nhưng mà cạnh
tranh công bằng, cậu cũng không thể trách cậu ấy được!”

Quách Ích bị cô ấy nói như thế thì có chút kích động. “Sự việc

không phải như vậy. Thực ra lần đó, trước khi thi đấu một ngày tôi
có đi tìm Tịch Duệ Nam, hy vọng cậu ta có thể nhường Châu Thiên
Nghị một lần, bởi vì thành tích học tập của cậu ta đủ tốt, chắc
chắn có thể chuyển thẳng lên cấp ba rồi. Vị trí quán quân quý báu
trong hội thao của trường, cậu ta hoàn toàn có thể nhường cho Châu
Thiên Nghị, để cho một học sinh chuyên về chơi thể thao vô cùng
khát khao có thể tiếp tục học ở nhất trung được ở lại. Khi đó cậu ta
đã đồng ý sẽ cân nhắc, nhưng đến lúc thi đấu lại vẫn thắng
Châu Thiên Nghị. Tôi ghét cậu ta, bởi vì tôi cảm thấy cậu ta không
có lòng cảm thông. Trận thi đấu này đối với cậu ta mà nói, thắng
thua đều không quan trọng, nhưng đối với Châu Thiên Nghị lại có
ý nghĩa trọng đại, cậu ta hà tất phải đi tranh đoạt cái danh hiệu quán
quân kia chứ? Nhưng cậu ta lại cướp nó đi rồi, giống như một kẻ
giàu có cướp đi miếng bánh mì nhỏ bé trong tay người nghèo, cướp
đi hy vọng duy nhất của Châu Thiên Nghị. Cậu nói xem, cậu ta có
phải là không có lòng cảm thông không? Cái gì cũng có rồi, lại còn
muốn chiếm hết những điều tốt đẹp về mình. Tôi - khinh - bỉ -
cậu ta!”

Năm chữ cuối cùng, Quách Ích nói từng chữ một, ngữ khí vô

cùng nặng nề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.